Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


      




THÁNG TƯ BÙN LẤM DẤU GIÀY  

vẫn là chuyện đời thường đời lính
chảy miên man trong ký ức nhạt nhòa
mỗi lần nhớ là mỗi lần rơi nước mắt
giọt lệ khô rụng xuống nụ cười buồn
nghe xương cốt trở mình lên tiếng gọi
là toàn thân đau nhức rã rời
nhớ những ngày tiền đồn biên tái
đêm hỏa châu giục vó câu dồn
dù núi rừng không là hoang mạc
vẫn mênh mông gió núi vùng cao

chuyện đời lính đời thường lặng lẽ
như dòng sông trôi
trôi miên man
người lính cũ dù đã xa cố xứ
vẫn không quên chinh chiến điêu tàn
giọt nước mắt rơi trong đêm quạnh quẽ
gói trọn bi thương một đoạn đời

thời gian qua không quay lại được
nhưng thực lòng không thể nào quên
trong bi uất còn nghe máu gọi
còn tiếc thương đồng đội hy sinh
còn sống sót là còn may mắn
dù đã qua nước đọng sình lầy
nhưng bùn nhơ vẫn còn vương vãi
theo bước chân lính trẻ đã già
trong nỗi nhớ mênh mang hồ thỉ
vẫn quặn đau vì bước ngoặc tan đàn.

lịch sử sang trang
nhưng chứng nhân còn đó
là những người buông súng ngỡ ngàng
là những người sa chân tù ngục
là những người ra biển mù khơi
ôi! oan khốc một thời bão dậy
sóng gió phong ba
dập dồn thủy mộ
người biệt tăm người lưu lạc bên trời.

lòng những tưởng đã nhòa phai quá khứ
nào ngờ đâu vẫn còn đó quanh đây
những vết thương vẫn còn đau buốt
đời nghiêng xiêu theo những dặm dài

sao quên được một thời lửa đạn
đã hằn sâu trong máu dồn tim
sao quên được những cung đường chinh chiến
bên trời xa vẫn nhớ dõi trông mây

đêm lắng đọng tiếng từ quy* khô khốc
trong hoang vu vọng gió quê nhà
đêm ướt lệ lục tìm ngăn nhớ
quân sử chưa mờ chuyện lính sang sông.
chỉ tiếc là cao vời ước vọng
đã chôn theo ngày tháng lụi tàn.
chỉ còn mong quê hương quang phục
cho ta về hát khúc hoan ca.

ta từ quy ngàn năm nhớ núi
ta nhớ nhà và đất tổ đã xa.

  Từ quy là chim đỗ quyên, cuốc, đỗ vũ - chữ Hán: 杜鵑) đỗ quyên: tử quy



VVM.20.4.2023