Lại đây em nhé.Đầu xuân
Mừng nhau bằng nụ hôn gần…keo sơn
Nguyệt lay ,hoa thẹn thùng…buồn
Bởi môi em đỏ dấu son sắt tình !
Chưa hôn phối đã bình minh
Tay đan tay để lòng mình tháng giêng
Hoa vàng trước ngõ không tên
Cũng thơm mùi nhớ hất lên lưng trời…
Lại đây anh cõng mình ơi!
Cứ ngoan như thế... ngọt bùi đó thôi
Lên chùa xin quẻ yên vui
Về nhà lạy mẹ, một đôi kiếp này…
Cho mùa xưa hết thày lay(*)
Nỗi buồn chị Dậu (**), ngày nay hóa vàng…
Rồi em mở cửa thiên đàng
Anh vô tắp lự (***), đêm van vỉ mừng…
(*) chuốc lấy việc không phải của mình
(**) Chị Dậu nhân vật chính trong tiểu thuyết Tắt Đèn của Ngô Tất Tố
(***)tắp lự là ngay tức khắc
ÂM THẦM XUÂN
Lại mùa xuân âm thầm nơi đất Trích
Cắn giang hồ nghe nát cả tình rơi…
Phố lên men, rượu mật rót môi người
Sao nghe đắng đót hồn ta đến vậy?
Đi dọc đường tìm không ra may mảy
Áo trắng em dài dấu lụa đoan trang
Nơi quê mạ ,tiếng đàn kìm ai khảy
Điệu hành vân , lưu thủy nhớ thương làng…
Hoa cúc nở rồi, vàng chuyến đò ngang
Đâu kịp về thăm chiều 30 Tết?
Ôi khúc sông, ai yêu thầm nhớ trộm
Suối tóc dài gió chải những đường ngôi !
Hoa bưởi thơm ngan ngát một vuông trời
Vậy mà ta cam đành ăn cách biệt
Xuân quê người ,còn câu thơ tiêng tiếc
Gửi tặng làng ,biết em có còn mong ?
Âm thầm xuân, ta như kẻ lên đồng
Quay mòng mòng cũng chỉ là chiếc bóng`
Mai đã nở, dung nhan Đào bất tuyệt
Sao nghìn trùng ta bấu nụ hư không ?
MÙA XUÂN QUA ĐỒI MẸ BỒNG CON
Buồn chợt xoáy vào hồn ta ngợp ngợp
Bởi chiều nay bước qua đồi Mẹ Bồng Con
Trời ở đây không màu sau, mùa trước
Chỉ gặp ngày lành lạnh gió rưng rưng
Gió rưng rưng khiến lòng ta rưng nhớ
Chốn quê nhà mùa trở rét lê thê
Mẹ ngồi đun nỗi sầu trong bếp củi
Thương đàn con đi chinh chiến chưa về
Chinh nhân hề! Ta qua đồi xứ lạ
Thương quê nhà nên gõ nhịp cuồng ca
Ôi bụi hồng bao nhiêu là ly khách
Là bấy nhiêu khúc hát buổi xa nhà…
Buổi xa chị,ta cố cười khinh bạc
Dẫu luyến lưu làm gió nổi trong hồn
Bởi lòng chị như núi cao biển rộng
Cả một đời đi không hết yêu thương
Buổi xa anh ,ta nghênh ngang uống rượu
Siết bàn tay bằng hữu lúc qua sông
Nay không rượu mà cay đời bên núi
Không ai mời ,không hẹn cũng mong mong…
Buổi xa em, cố coi thường ly biệt
Dù tình son đang mới dấu uyên ương
Tay mới đan, chưa tròn vòng kỷ niệm
Thư mới xanh chưa kịp thuở dâng hường!
Nay thương nhớ mang qua đồi vai nặng,
hơn bao năm ta ngậm ngải tìm trầm
Đọc thư em nghe kể mùa cố quận
Đang mưa dầm, ta thương nhớ nhiều hơn
Đâu có ngờ mỗi bước đi lữ thứ
Lại buồn hơn thuở hiu hắt quê nhà?
Trời ở đây không mùa trăng lãng đãng
Biết chờ ai lúc ngậm bóng tình xa?
Sầu cứ rót trong ta từng giây phút
Đồi ơi đồi ghi dấu Mẹ Bồng Con
Nhớ lời ru muốn quay về xứ mẹ
Mà đường đi chưa chưa hẹn áo vai sờn…