từ tiếng khóc chào đời
ta trôi trong dòng nhật nguyệt
như gió cuốn mây bay sóng đẩy thuyền
vô thuỷ vô chung càn khôn sinh diệt
thì được thua nào khác cuộc cờ
tâm khai ngộ
có-không toàn bào ảnh
chuyện buồn vui một thoáng mây trời
sống ngẩng mặt khắp đường dương thế
ta có em
thơ rượu ấm men đời
khi bạc tóc
đêm đợi trăng bên suối
nhớ người xưa ẩn sĩ sống vô vi
thơ ngạo khí
rượu bầu treo thiền trượng
bước hoài nghi giữa địa ngục thiên đường
bốn mùa mây bay rừng cây gió hú
suối sông đời đầy cạn nắng mưa
ngày tháng thoi đưa
người ẩn sĩ nghĩ về cuối đường cát bụi
em cùng ta trải đời dong ruỗi
kết bạn mười phương
vẫn lòng người vực sâu thăm thẳm
bức tranh vân cẩu nét mờ nét đậm
cũng là vui trong cõi nhân sinh
hạnh phúc nhỏ nhoi góp nhặt cho mình
em hiến tặng tình yêu tri kỷ
đẹp như thơ em ngâm giữa trăng ngàn
ta hoá gió
bay theo lời thơ ấy
Rừng Cát Tiên
VIỆT NAM TRONG TÔI
trong xương thịt tôi
có Trường Sơn, có Cửu Long
có Cao-Bắc-Lạng, có Sông Hồng
có trời, biển rộng Nam-trung-Bắc
có máu cha ông giữ nước nhà
trong hồn tôi
còn tiếng vang
quân reo chiến thắng từng trang sử
của bốn ngàn năm giống Lạc Hồng
trái tim tôi nhiễm trữ tình
từ bao làn điệu ca, ngâm, hát
và những ca dao lẫn tiếng hò
âm ỉ lòng tôi
mạch nước ngầm
trong đất quê nghèo lúa chín thơm
Viết Nam ngần ấy trong xương thịt
làm sao không thương xót Việt nam
một dải biên cương tiền nhân dựng
phải của mỗi người con Việt Nam
dầu bao hưng phế quê còn đó
tôi vẫn là tôi
của Việt Nam
2000
RƯỜNG VẮNG TREO CUNG
Ta bỗng rơi neo giữa cuộc này
Tàn y phong kín bể sầu vây
Tháng năm mùa đổi, lòng thu muộn
Cố lý đường chim vọng cuối ngày
Đọc sách người xưa hờn vong quốc
Ta nay nghìn biển biệt quê nhà
Lòng vẫn nhủ lòng ngày quan phục
Soi gương đầu bạc, buồn xót xa
Vào núi thử cung, đường tên ngắn
Chừng như nuông thú cũng cười khinh
Ôi thôi! Đã thế thì thôi thế
Rừng vắng treo cung thẹn với mình
Tang bồng hồ thỉ đành ảo mộng
Diệt Tần thôi thiếu một Kinh Kha
Từ biết sức mòn nên cầm bút
Dẫu rằng sông núi vẫn trong ta
Vì sợ hóa thành như cây cỏ
Đêm tàn chỉ đọng một dòng sương
Khắc thơ lên lá khu vườn nhỏ
Tự thấy cõi sầu ta viễn phương
Gieo thơ hờn tủi dùng vận trắc
Để lại cho con những chuyện lòng
Mười năm, rồi những mười năm nữa
Còn ai chia sẻ nỗi đau không!