Lại mùa xuân âm thầm nơi đất Trích
Cắn giang hồ nghe nát cả tình rơi…
Phố lên men, rượu mật rót môi người
Sao nghe đắng đót hồn ta đến vậy?
Đi dọc đường tìm không ra may mảy
Áo trắng em dài dấu lụa đoan trang
Nơi quê mạ ,tiếng đàn kìm ai khảy
Điệu hành vân , lưu thủy nhớ thương làng…
Hoa cúc nở rồi, vàng chuyến đò ngang
Đâu kịp về thăm chiều 30 Tết?
Ôi khúc sông, ai yêu thầm nhớ trộm
Suối tóc dài gió chải những đường ngôi !
Hoa bưởi thơm ngan ngát một vuông trời
Vậy mà ta cam đành ăn cách biệt
Xuân quê người ,còn câu thơ tiêng tiếc
Gửi tặng làng ,biết em có còn mong ?
Âm thầm xuân, ta như kẻ lên đồng
Quay mòng mòng cũng chỉ là chiếc bóng`
Mai đã nở, dung nhan Đào bất tuyệt
Sao nghìn trùng ta bấu nụ hư không ?
MẸ RA GIÊNG
Ngồi đây nhớ mẹ ra giêng
Ngày xưa,giá rét đi tìm lửa rơm
Đồng không, gió thổi ngang hồn
Thương con xa xứ, xe bon biệt mù...
Thắp đèn cố quận ngồi ru
Trăng treo Vỹ Dạ, mưa mù Nam Giao
Mẹ là cổ tích xưa,sau
Nhặt câu chánh niệm, đội đầu vô ưu
Mẹ ra giêng hết thần sầu
Bởi hương ngâu ngát nhiệm mầu cuối quê
Trái tim con giữ lời thề
Về nơi vườn cũ mà nghe kinh chiều
Mùa xuân bát ngát thương yêu
Đất lành sinh nở mọi điều từ tâm...
ANH KHÔNG PHẢI LÀ DON JUAN
Anh không phải là Don Juan
Để lọc lừa tình ái
Mà chỉ là kẻ lặng thầm tay nải
Hứng giọt tình rơi…
Nếu đúng là em rơi
Vào trái tim lãng mạn…
Nhưng kiếp người thì như nhà tu khổ hạnh
Anh xin tạ ơn đời!
Bởi sống có mấy lần vui
Khi nỗi buồn thì đăng đăng đê đê vô lượng ?
“Tôi TỒN TẠI “, nếu không được sống
Thì còn nghĩa lý gì nữa em ơi!
Chôn quá khứ, không màng ngày mai
Siết lấy tình em lẩy bẩy
Nghĩa là anh được thấy
Màu bình minh khi em hất nụ cười tình…
Anh không phải là Don Juan
Cũng không phải Chí Phèo của làng Vũ Đại ngày ấy
Và em chẳng là Thị nở
Sao bát cháo hành ngon đến rưng rưng ?
Có lẽ câu thơ anh viết là máu thịt của một tâm hồn
Va nụ hôn em là biển mặn
Ta hòa tan vào nhau bằng nước sông Hương sông Hồng
Lấp lánh
Sự chân chất này là ngàn lần anh chẳng phải Don Juan…