Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


      



LÁ RỤNG VỀ ĐÂU  

Ngày úp mặt
bóng chiều nghiêng qua núi
nắng muộn màng còn phả kín hoàng hôn
trời chẳng treo lên mà tuôn
ngàn lá úa
mà giăng mắc giữa bộn bề quên nhớ

Buộc làm chi
ký ức miền hoang dại
mãi miết tìm những vời vợi rong rêu
neo đáy ngực tiếng à ơi thăm thẳm
giấu vào lòng những khắc khoải bên nôi

Ôi, mẹ tôi
tiếng ru hời dầu dãi
gội mái tóc phôi phai
dáng héo hon
mỗi chiều mưa bất chợt
cột xiêu mái dột
ướt đẫm bờ vai
cay cay khóe mắt
mằn mặn môi khô
nâng niu đáy nồi
cạy miếng cơm cháy khét
ngậm ngùi

Giữ giùm tôi những chắt chiu
điệu ví dầu liu riu
treo ánh chiều xa xăm
mẹ ngồi ru dĩ vãng
hỏi lá rụng về đâu?

28/8/2021




VVM.06.9.2021