Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


      



KHI ANH ĐI RỒI    

Không còn chi nữa hết
Kể cả không gian và thời gian
Chiếc lá úa cũng đến lúc rụng xuống
Mấy phai tàn xin giữ lại giùm tôi
Giữ giùm tôi chút hương hoa đồng nội
Chăm bón giùm tôi bóng ngã sân trường
Cùng chiếc nón thơ ngây và sợi tóc
Đôi mắt nâu và sâu thẳm từng trời
Chén rượu đắng anh vừa nốc cạn
Có hề chi đâu chuyện mất hay còn
Miễn được thấy bóng hình em ẩn hiện
Miễn được nhìn em quay mặt sau lưng
Quá khứ ấy anh đã từng nếm trải
Tình yêu kia xin trân trọng cuối đời
Dẫu chấm hết anh vẫn còn bịn rịn
Ôi ta yêu nhau
Cuộc tình ấy lòng biết bao thương nhớ
Em đã cho anh mật ngọt thơm nồng
Đã cho anh nếm trải ân cần
Và khi chết lòng vẫn còn vương vấn
Xin chia tay nhau nước mắt chan hòa
Khi anh chết cũng là duyên phận hết
Níu kéo gì đây một phút hơi tàn
Vì đã biết đến đây là chấm hết
Chiếc xe tang đi một sáng trưa nồng
Em đã đến kể cả lúc chia biệt
Em là chiếc bóng lặng thinh ngoài tinh tú
Anh một mình cùng một nỗi buồn
Khi anh hết những ngày vui cũng mất
 
THƠ VỀ MẸ    

Tôi vụng về không biết viết gì trên trang giấy
Nỗi bất lực của chữ nghiã và trí nhớ hao mòn
Thân xác rã rời ở tuổi trên bảy mươi
Còn gắng viết những ký ức về mẹ
Tôi đã bước đi trên ngàn dặm đường mọi nơi đến
Đã gánh chịu những tai ương và khổ đau
Nuốt nước mắt bỏ Huế mà đi
Những khi đói khó
Nghĩ ra đêm nay về đâu
Đau khổ phận người
Những lúc may mắn thành đạt hiển vinh
Muốn chia xẻ ngọt bùi không ai chia xớt
Ước muốn nói với mẹ, ôm mẹ vào lòng
Không nói năng gì được hết
Bởi uất nghẹn vì số phận
Tan tác đến như thế là cùng
Chiến tranh tang tóc đã cướp đi của tôi vạn điều quý báu
Tôi mồ côi từ đó
Thử tưởng tượng xem lúc ấy tôi mới lớn
Đã không uống được giòng sữa mẹ
Không được ngửi mùi thơm của bàn tay ôm
Mẹ ơi tôi khóc khi tuổi già
Thương phận mình lẻ loi sống trên mặt đất
Xót cho đời mình định mệnh trớ trêu
Trời đất sinh ra loài người là sum họp
Tôi đi cô đơn trên mặt đất
Chiến tranh bom đạn đã cho tôi nếm đủ vị chua cay
Tôi đã đi vào đời từ đó
 
TRĂNG ĐÊM NAY    

Trăng rất đẹp trên đỉnh ngọn cây
Dịu dàng như tay em và tròn như nụ cười
Bẽn lẽn, cong cớn và mặc áo Tần phi
Đi qua lặng lẽ trong đời
Anh là Chế Mân của em đó
Trăng nheo mắt với anh và cười lã lơi
Đi qua đám mây
Thách thức một cơn mộng
Đang đợi em ở đó
Em mong trông thấy anh trong vòng tay ôm
Có hơi thở và tiếng đập dồn dập của con tim
Cùng nhau hưởng một mùa trăng
Cho đến rạng sáng
Anh mong em ước hẹn một câu
Trong mùa trăng ấy
Anh mơ ước em dịu nhẹ đi bên anh
Cho hết đoạn cuối
Không còn trễ đâu em dẫu có vạn điều ước mơ
Anh đã mang quà đính ước tới đường Phan Thanh Giản
Với trầu cau
Và võng lọng đến đón em
Như thế mình có một mùa trăng thịnh vượng
Một mùa thu dịu dàng
Như ta dự đoán
Kết quả tuyệt vời
 
LIỄU HẠ    

Mười năm không trở lại
Nhìn bóng ngày hắt hiu
Ngọn ngô đồng đợi gió
Cánh diều bay trong chiều

Ta đã là ly khách
Còn đâu ngọn cỏ hoa
Chút nắng hồng tháng hạ
Uẩn lòng như rượu cay

Bạn bè năm bảy đứa
Nổi trôi với tháng ngày
Tre xanh còn im bóng
Chiều đã nhớ nhung đầy

Nắng chiều trên mái hiên
Có ai còn gìn giữ
Nếp cũ bao nắng mưa
Trang thờ hương đã lạnh

Cánh đồng thơm lúa mạ
Sáo diều bay ngỡ ngàng
Chút hoa đồng cỏ nội
Cũng đủ lòng ta say

Xa quê nửa nổi đời
Dư vị cố hương ơi
Còn trông mong gì nữa
Mây trắng bay ngang trời.
 
CƠN MƯA RIÊNG CUỐI CÙNG    

Bởi vậy mỗi khi bão tố qua đời mình
Dẫu ở đâu, nơi nào trên mặt đất
Cũng nhớ về chốn cũ
Xót thương biết bao

Dẫu là em ở dưới đáy vực có ngàn thông reo
Cùng tiếng chim kêu và hoa nở
Hoặc em ở phương nào ở xa
Thì anh vẫn nhớ tới em

Rớt nước mắt khi mất nhau
Đoạn chót của cuộc đời ngàn lần cay nghiệt
Em đã có đủ cho em một ngôi nhà hạnh phúc
Còn riêng anh thì sao

Ba mươi năm sau anh trở lại Huế
Có mưa dĩ vãng kéo tới
Có tiếng sấm chớp giận dữ, trách cứ
Và tiếng cây cỏ gãy đổ, tan tành
Trách anh, kẻ bội bạc quay về

Anh muốn quỳ tạ lỗi với cơn mưa ấy
Tạ lỗi em và Huế
Như thế là kết thúc một đời tình
Ngàn lời bi lụy.

Trích từ thi tập Ngôi nhà trên đồi Monterey Hills
- Thơ : Kiêm Thêm - Bìa : Họa sĩ Rừng - Xuất bản: Los Angeles – 2010



VVM.23.7.2021