Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


      





CHIỀU MÂN CÔI  

Con dâng Mẹ một chiều Mân Côi
Những đóa hoa tươi trong vườn đời.
Mẹ đứng đó mỉm cười như đón nhận
Con nao nao nhìn lên Mẹ bâng khuâng…
Con không nhớ đã bâng khuâng bao lần?
Đã bao lần con cầm cành Mân Côi,
Đã bao lần con nguyện cầu sám hối.
Miệng nhủ thầm đời con vẫn có Mẹ!
Con hỏi Mẹ sao con vẫn còn đây!?
Vẫn còn đây trong dòng đời khốn khổ.
Nước mắt con Mẹ giơ tay hứng lấy
Mẹ để trong Tim hay tưới vườn hoa?
Những vườn hoa trong cõi sâu của Mẹ,
Những vườn hoa trong cuộc đời dương thế.
Có một lần con khóc mãi không thôi,
Nước mắt tràn mi nước chảy trong lòng.
Con nhìn Mẹ - Mẹ cúi xuống nhìn con,
Mẹ giơ tay, hai bàn tay êm ái.
Con thiếp đi trong vòng tay của Mẹ,
Lúc tỉnh dậy Mẹ ẵm con trên vai.
Con còn nhỏ như lúc tuổi thơ ngây
Bao tháng ngày nước đã chảy qua cầu!
Bao tháng ngày con giơ tay cầu khấn
Chốn dương gian con rong ruổi đã lâu
Ma-ri-a! Tình Mẹ ôi nhiệm mầu!
Con muốn về - Về với Mẹ Mân Côi.
Mẹ chờ đợi hay Mẹ đến đón con?
Con hạnh phúc khi giã biệt cuộc đời.

Ngày 18.5.2021



| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
vietvanmoinewvietart007@gmail.com