Tháng Tư bão lửa Sài Gòn
Nắng nung hạt nắng, người nung muộn phiền
Tháng Tư như cuộc đỏ đen
Tàn canh bạc cuối đời nghiêng ngửa sầu .
Bếp hồng rực mái hiên sau
Xóm nghèo đỏ lửa biết đâu ngọn nguồn
Rưng rưng con mắt thuỷ ngân
Càng tăng không giảm sốt gần bốn mươi (40'c)
Nắng nhiệt đới nắng nung người
Làm sao hạ nhiệt cho vơi nỗi buồn !?...
Tháng Tư bão lửa Sài Gòn
Bốn mươi năm lẻ hãy còn nóng rang
Mặt trời đỏ nắng chói chang
Hàng me xoã tóc đem hong nụ tình
Bao giờ hoa nắng lung linh
Cho đời tươi thắm lá cành thêm xanh !
Từ em lạc gót phiêu bồng
Ta ngơ ngác bãi chiều vàng phố xưa
Tháng Tư nhuỵ nắng giao mùa
Em dư nhan sắc ta thừa thuỷ chung !