Rồi nàng ...
cũng sẽ quên đi những khuôn mặt nhàu nhoè
Để trở về ngật ngừ trong chiếc ghế phủ màu dĩ vãng
Cơn say nàng đêm qua hình như vẫn chưa giã
Những giọt rượu cuối cùng đã tràn một bờ môi
Những tiếng thở dài vút ra từ vòm cổ hao gầy
Sau lưng nàng hình như mùa thu đang bỏ đi …
Dĩ nhiên ...
Hôm nay không phải là hôm qua và sẽ không là ngày mai
Thời gian giống như một gã giang hồ sẽ luôn là bất định
sự thật trần trụi này có lẽ không ai chối bỏ
Nỗi tuyệt vọng rồi sẽ vơi dần theo từng ly rượu mạnh
Thời gian đang chựng lại trên từng gót chân son
Tiếng saxophone rên rỉ màu ham hố
Đêm cuộn tròn theo những vòng quay nghiệt ngã
Khúc luân vũ buồn đã không làm tan đi nỗi nhớ
Và mầu thời gian luôn là nỗi ám ảnh về một quãng đời đau
rồi những phôi pha sẽ trôi dạt theo những tháng cùng ngày
Bóng dáng quá khứ đã đi xa và sẽ không bao giờ quay lại
tình yêu giống như một dung dịch cường toan
không màu, không sắc ...
luôn làm tan chảy những trái tim băng giá
Giống như một phép màu sẽ làm cho mọi vật hồi sinh
Và như thế đó ...
nàng đã sống lại vào giữa đêm phục sinh
Rón rén, nhẹ nhàng giống như từng giọt sương đêm
Thôi thúc trái tim nàng với từng nhịp đập hoang dã
và níu kéo cuộc đời nàng trở lại … một cuộc đời chẳng giống ai
theo cung cách riêng có pha ít nhiều đỏm đáng
Sự ngoa ngoắt trên khuôn mặt nàng vẫn không làm phai đi nhan sắc xưa
Nàng đã chờ đợi mỗi ngày bên ô cửa
Ấp ủ và nâng niu những giấc mơ của mình
Những giấc mơ là có thật trong một góc đời thường
Nơi mà mỗi ngày từng chuyến xe thổ mộ dong ruỗi
cùng những âm vang lóc cóc rộn ràng nơi cuối phố
Như thể là nàng đang sống những năm tháng cuối cho cuộc đời mình
Cùng những giấc mơ phù phiếm luôn dài và vội vã như một quãng đời câm
Cùng nỗi nhớ nàng như đang mọc cánh
Tình yêu hỡi … Tình yêu ơi !
giống như những con diều no gió
Bay vào bầu trời chiều nhuốm sắc hoàng hôn
Sẽ chìm sâu dần vào từng giấc chiêm bao !