Việt Văn Mới
Việt Văn Mới















TÌNH MẸ

Tình mẹ như biển mặn
Ướp đời con yêu thương
Bao tháng năm vất vả
Mẹ miệt mài gió sương

Da sạm màu mưa nắng
Tóc bạc theo bão giông
Lưng còng đôi quang gánh
Bốn mùa : hạ - thu – đông

Đêm khuya mẹ ít ngủ
Trằn trọc khâu mũi kim
Vá đời con lành lặn
Một ngày mai tươi hồng

Con đi về phía trước
Mẹ lùi lại phía sau
Mắt mẹ dần mờ đục
Bàn tay khô héo nhàu

Con về trong hương khói
Mẹ bây giờ đi xa
Con bên bờ hụt hẫng
Mắt rưng rưng lệ nhòa

VỀ GIỮA HOÀNG HÔN

Về thôi
Giũ giấc chiêm bao
Để nghe con sóng
ầm ào nỗi đau
Vết thương xưa
đến ngàn sau
Đã loang nét mực
Vẫn sâu đắng lòng
Người đi
Khuất nẻo mênh mông
Trong tôi còn lại
Mùa đông úa gầy
Trống bàn tay
Trống bàn tay
Đếm từng khắc khoải
Qua ngày vào đêm
Bờ môi
Mặn giọt ưu phiền
Tiếng rơi lá rụng
Chợt nghiêng xuống hồn
Về thôi
Về giữa hoàng hôn
Im nghe tĩnh lặng
Giữa muôn dòng người .


.Cập nhật theo nguyên bản của tác giả chuyển từ ĐứcTrọng - ĐàLạt ngày 18.9.2020 .