Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
















Bóng Ngựa Trong Mù Sương

Cứ gọi em Diễm Kiều, bởi biết gọi gì nữa? Một phần tại vì nợ...Tôi mắc nợ cái Duyên!

Một phần tại em hiền / làm tôi lây bệnh đó -  cái bệnh của hoa nở làm con mắt người thèm...

Gọi hoa đẹp là em / cho cỏ nghe gợn sóng / cho tai nghe tiếng vọng / tiếng của rừng vi vu...

Em đã đi vào Thơ / bằng con đường heo hút / bảng tên đường mờ nhạt / những danh sĩ hào hoa...

Những bóng ngưa bay qua / để lại làn bụi khói.  Người tráng sĩ có nói...gì cũng là tình xa...

Mặt trăng là nụ hoa / hiện trong đêm mù mít.  Người tráng sĩ đã chết / hồn, trăng dõi theo, thương...

Em cũng vậy, phải không?  Hỡi vầng trăng cổ độ.  Lá vàng rơi trong gió thành bèo trôi kia thôi...

Tôi nghĩ em xa xôi / cho tình tôi lãng đãng / cho hồn tôi ngủ nán / giấc nồng nàn khuya sâu...

Hoa hông trắng ở đâu?  Bên kia cầu, có thể!  Một bờ liễu diễm lệ.  Một cầu sương Diễm Kiều!

Cái Hình Và Cái Bóng

Anh hôn hai mắt cá
em nhột, em bật cười
em chìa hai gò má:
hôn đây nè anh ơi...

Dĩ nhiên anh hôn thôi:
còn chỗ nào hơn nữa?
Em bảo anh phải hứa
yêu em hoài nha anh!

Hồi đó em còn xanh
mái đầu anh hay vuốt
bàn tay anh chưa vuột
một lần nào xa hơn...

Nào ai biết thời gian
nó làm mình cách trở
anh đi và em ở
hai đứa lòng đều buồn...

Em thành ra Quê Hương
anh thành người viễn xứ
nhiều khi con mắt mở
chỉ thấy buồn vô biên...

Nhớ mắt cá em hiền
anh hôn nó không nhắm!
Nhớ gò má em thắm
hôn em nó hồng thêm...

Những giọt nắng bên thềm
bỗng dưng thánh nước mắt
Em Quê-Hương-Tổ-Quốc
bốn chữ thành Thiên Thu...

Anh lăn trái mù u
nó về đâu không biết
lẽ nào anh đi biệt
biền biệt là Thiên Thu!

Bài thơ chỉ mấy câu
mà hai lần lặp chữ
là anh làm thơ dở
giận anh đi đi em...

Giận anh đi đi em
Hôm nay mùa Thu mới
anh biết em còn đợi
anh về hôn ngón tay...

Hoa Hồng Trắng

Em hẹn tôi Thứ Tư / em về từ Đà Lạt / em gọi phone và hát / bài Tình Xa tôi nghe...

Thứ Năm rồi, chẳng hề / nghe chuông phone gì cả...Là em đã đi quá / một nấc thang thời gian?

Hay là em gặp chàng...người đàn ông nào đó / đứng nhìn em áo gió / lồng lộng trời Lâm Viên...

Tôi biết em có duyên / nhất là duyên cái miệng / khi em cười chúm chím / ai nhìn mà chẳng mê?

Tôi nghĩ em còn đi / trong vườn hoa hồng trắng.  Em vừa là ánh nắng / em cũng vừa ánh trăng...

Em nhé em bình an / trên đường hoa em bước / tóc em có dài thượt / là rừng của tôi xưa...

Rừng em và tôi mơ / thấy đôi chim làm tổ, thấy bầy chim nho nhỏ / mở cái mỏ vàng vàng...

Tôi nhớ em dịu dàng / nâng niu từng ý tứ / tôi muốn hoa hồng nở / trắng ngần như áo em...

Em nữ sinh rất duyên!  Tôi nhớ em cái miệng!  Tôi nhớ em cái tiếng / hát  Tình Xa Tình Xa...

Đời tôi em bước qua, tôi mong em trở lại..."Ba Vì Tây Lĩnh non xanh ngắt, một dải Thu Giang nước vẫn đầy!" (*)...

(*) Thơ Tản Đà còn đây / hai bàn tay tôi níu.  Thời gian, em mà hiểu - Anh Yêu Em thế nào...

  Một Bài Thơ Làm Nháp

  Ông Thầy Chùa nhìn vườn cây nắng sáng,  ông nghĩ thầm:  Trái chín chắc nhiều.  Sau công việc trong Chùa ông sẽ đi hái thương yêu / vào cúng Phật và chờ chia bá tánh…
 
Ông Thầy Chùa để rất nhiều ngày lạnh / ông vun trồng từng cây quýt cây cam.  Cây mùa Đông cũng biết rét run, ông sưởi ấm cây bằng tấm lòng và hai bàn tay ông có…
 
Ông Thầy Chùa nhìn mùa Xuân hoa nở, ông yên lòng hoa kết quả nay mai.  Và mùa Hè đã đến khắp nơi (trừ nước Úc, trời đang buốt giá).
 
Vườn nhà Chùa không có hoa trái lạ.  Ông Thầy Chùa  chỉ chọn quýt, chọn cam, chọn những trái cây ai cũng muốn được cầm, đặt xuống đó những nụ hôn nống thắm…
 
Ông Thầy Chùa nhìn vườn cây rực nắng.  Vui một nửa lòng, buồn một nửa tương lai.  Ông nghĩ tới mùa Thu, mùa Đông sẽ kéo dài, ông thương lắm những nhành cây trơ trụi…
 
Sau mùa Hè, mình sẽ làm gì trong những ngày sắp tới?  Những thời Kinh, những giờ điểm mõ rung chuông…Những ngày mưa ông cũng sẽ ra vườn, ông sẽ nói với chúng sinh:  “Chúng ta hãy sớt chia cho nhau những nỗi niềm ấm áp”.
 
Bài thơ này tôi làm chỉ là một bài Nháp, nghĩa là chưa xong để gửi bạn bè…Ước chi được bạn làm thêm và cầm nó đi khoe:  “Trên  Cõi Đời Này, Mỗi Ngày Có Một Điều Đáng Nói”.  

Hoa Bướm Ngày Xưa

Hoa bướm ngày xưa...mình rất xưa
khác xa em nhỉ mình bây giờ
em choàng khăn lụa ra ngoài nội
anh ngó theo còn tưởng giấc mơ!

Hồi đó mình đâu có biết gì
kệ ai yêu dấu gói tình si
không quen thì kể như không biết
khăn lụa em choàng mặc gió bay..

Hồi đó trời ơi em đẹp quá
mà anh không biết tả làm sao
nghĩ mai em lớn thêm vài chút
anh chắc rừng sâu trên núi cao!

Mà thật sự là anh mất biệt
em hồi mười bảy anh hai mươi
mồ hôi anh đổ thao trường ướt
em giọt mưa buồn, tưởng thế thôi!

Cảm tạ bây giờ hoa bướm chợt
bay qua cánh đồng bay bao la
không em bên cạnh nhưng anh biết
hai đứa mình em vẫn đóa hoa!

Em ơi thuơng chẳng thêm lời nói
nhớ mấy biển trời cũng cố quên
cái lạ, tiếng còi xe lửa cũ
hình như...tất cả hãy còn nguyên!

Anh muốn hôn em đôi mắt lắm
Anh muốn ôm em bờ vai gầy
khi không anh nhớ em chi vậy
có lẽ giống trời...bỗng nhớ mây?

Ngày Muộn  

Cân nhắc chữ hoài chưa đúng chỗ, bực mình tôi xóa hết bài thơ!  Hôm nay có lẽ mình sao đó, mở mắt mà sao thấy mịt mờ...
Không lẽ cái tin người bạn mất, mình thầm nghĩ đến lúc mình đi?  Mình đi như bạn, buồn như bạn...hay chẳng còn ai chào biệt ly? 
Bạn được tiếng chào, bạn chẳng nghe, hãy coi là bạn ngủ say mê...Khói nhang có thể làm âm ấm, có thể làm người mắt đỏ hoe!
Buổi sáng nhà quàn, trưa,  bóng xế.  Nửa chiều còn chút luyến lưu thôi...Thầy đang gõ mõ Kinh cho bạn; bài Kệ - rồi thôi, chấm hết rồi...

Tôi hết chữ cho tình bạn mến.  
Tôi cầm giọt lệ cũng vừa khô!
Sẽ nâng niu bút bài thơ mới
Đời thật sẽ còn một chút Thơ?

Bài thơ nào mới...mai hay mốt, tôi sẽ vì tôi, sẽ ráng làm...như khuấy mặt trời trong nước lạnh,  cái còn vĩnh viễn:  Cái Xa Xăm!

Nhà quàn nói mai hai giờ chiều, bình tro trả về xuơng cốt bấy nhiêu...Tôi nghe như vậy, gia đình bạn.  Ngày muộn, một vài tia nắng xiêu...

Hàng Cây Như Cái Bến Đò  

Những gì tươi đẹp nhất
của một ngày mùa Hè
giữa thành phố vắng hoe
là,,,hàng cây xanh mướt!

Rất ít xe xuôi ngược
trên con lộ buồn hiu.
Không có nhu cầu nhiều
trong cái mùa dịch bệnh!

Hàng cây như cái bến
cho chim đậu rồi bay
không có ai cầm tay
khúc bánh mình ăn dở!

Nắng!  Nắng thật rực rỡ
nhưng để làm gì cơ?
Những đám cháy xa mờ
chỉ vì xa...Còn đấy!

Ban ngày rừng vẫn cháy
không rầm rộ như đêm
bởi vì nắng mông mênh
lửa thành từng đốm nhỏ...

Bụi tro tàn theo gió
có nhò nhọ mặt người
rồi mồ hôi sẽ trôi?
Và...hàng cây vẫn mướt!



Tại Sao Mình Không Cứ Hoài Con Nít  

Ngày hôm nay mình không giống ngày hôm qua
Nhiều năm qua người ta biết mình già
Lớp Đồng Ấu mình đã xa
Lớp Đệ Nhất mình cũng đã xa!

Những người con trai thì nhập ngũ
Những người con gái thì đi lấy chồng
Có nhiều người con gái sớm đợi chiều mong
Một cánh thư bay về từ tiến tuyến...

Có nhiều người đàn bà cười nửa miệng
Có nhiều người đàn bà thấy đời mình nửa chừng Xuân
Những người con trai là quân nhân
Chỉ để trong lòng một điều duy nhất:

"Quân đến dân mừng
Quân ở dân thương
Quân đi dân tiếc".
Biết bao nhiêu người con trai đã chết!

Tại sao mình không là "thứ thiệt"
Là đứa con nít hoài thôi?
Làm trái ớt thủ công bằng đất sét
Nung lửa đỏ để tìm cái mùi...

Cái mùi của thời gian là Mùi Mồ Hôi
Cái mùi của dân gian là Mùi Lúa Chín
Cái mùi của ăn gian là Mùi Tờ Giấy Tiền Đóng Thuế
Cái mùi của không gian là mùi của Mẹ Cha Sao Mà Nhớ Quá!

Có người đưa Mẹ Cha vào Chùa, Cửa Không
để Mẹ Cha nghe Kinh nghe Kệ
Có người đưa Mẹ Cha ra nghĩa địa
ba ngày sau mở cửa mả rồi quên...

Người ta làm ngày Sinh Nhật
Nghe lời Mừng của bạn bè:  "Thêm Một Tuổi nha!"
Người ta nghe lời chúc qua, nghe lời chúc lại:
"Đi biển, đi sông vững chèo xuôi mái".

Chúng ta già đi từng ngày
Chúng ta tạ tàn hết thuở thơ ngây
Nâng cốc cà phê trên tay
Rót vào đó một giọt nước mắt!

Nhớ nước thương nhà ruột đau như cắt
mà tình thật:  đời chúng ta sống chết ở thời gian
Con chim quốc quốc kêu ở Trường Sơn
Con chim gia gia kêu ở Trường Sơn

Ai nỡ lòng nào đốt rừng phá núi?
Ta nỡ lòng nào thui thủi tha ma?
Ôi ta ôi ta ta ta ta ta...
Qua sông Nại Hà có ai không giụi mắt?


Một Bài Thơ Năm Chữ  

Sáu giờ chiều ở Los 
trời dịu mát từ từ...
cuối tháng Tám, như Thu
đang bắt đầu đi tới...

Lá nhuốm vàng phất phới
chắc sẽ rụng ngày mai.
Chắc sẽ rụng ngày mai?
mình còn sống, còn thấy!

Khi không mình nói vậy
tàn cuộc đời rồi sao?
Ngày đi, mới hôm nào...
Ba mươi năm, nhiều quá!

Mười lăm năm xa lạ
trên Quê Hương của mình!
Ba mươi năm bao tình
đất người dưng, không đếm...

Tôi đang đi con hẻm
Hẻm người ta thênh thang
không có quán có hàng
chỉ một mình tôi bước...

Los Angeles dài thượt
tia nắng cuối, hoàng hôn...
rừng còn cháy, chờn vờn
những tia lửa nhảy múa!

Tôi nhớ tà áo lụa
bây giờ như chiêm bao!
Tôi nhớ tới ngày sau
bao giờ như ngày trước...

Tôi nhớ em từng bước
tôi trong hẻm người dưng!
Đây cũng núi, cũng rừng
không có Miếu Ông Cọp!

Tôi muốn đưa tay bóp
nát cái mặt trời chiều
tôi muốn đưa tay khều
mặt trăng đêm đầu tháng...

Em ơi tình vô hạn
không có thước nào đo!
Một Non Nước như mơ
trong bài thơ..., chừng vậy?


Tình Thu Bay Lá Bay  

Phải chi mình được ở gần
cành cây
mình nói với gió:
"đừng thổi mà lá bay!"

Phải chi mình ở đây
chỉ mình anh ngồi xuống
mặt trời vừa lặn xuống
em sắp là sao khuya!

Phải chi anh trở về
hôm qua
thì đã tới
chỗ thềm ga em đợi...

Em ơi anh chỉ nói
như mây trôi cuối trời
anh muốn hôn nụ cười
của em, trăng mới hiện...

Gọi em mà xao xuyến
lá vàng bay tình Thu
có một chút suơng mù
để cho mình buồn nhé!

Giá mà em giọt lệ
tại sao anh không cầm?
Giá mà em tóc xoăn
tại sao anh không chải?

Ơi người con gái ấy
Tình Thu bay lá bay...
Tình Thu bay lá bay...
Tình Thu bay lá bay...


Nóng  

Nóng!  Một phần thời tiết!
Nóng!  Một phần cháy rừng!
Nóng!  Có cả nóng lòng
Người nhớ người cũng nóng!

Làm sao cho hết nóng?
Cháy rừng chữa được đâu!
Nhớ như biển sông sâu
Nóng bốc hơi không cạn!

Sáng, mở cửa thấy nắng
Là nóng bắt đầu lên!
Ngày, mỗi tiếng gọi Em
Là nóng lòng...không nguội!

Con chó nằm chân duỗi
Con mèo mắt lim dim
Mái hiên nhà lặng im
Hành lang nhà không gió...

Con đường đi ra ngõ
Hoa vàng vẫn hoa vàng...
Vài chiếc lá lang thang
bay và tắp vào cỏ!

Chuông Giáo Đường vẫn đổ
trưa cùng nắng lửa rơi...
mỗi tiếng chuông rã rời
như lời ai xưng tội...

Tiếng chuông mà tiếng nói
nó nói anh nhớ em!
Tiếng chuông còn đổ thêm
chiều nay...em biết chớ?


Theo Dòng Thời Sự  

Em ruột Tổng Thống Trump / qua đời vì bệnh nặng.  Ai cũng mong biết lắm:  Bệnh nặng, mà bệnh chi?

Theo dõi trên Tivi, trên radio, báo chí...chuyện bí mật nước Mỹ.  Biết vậy.  Và làm thinh!

Chết không vì chiến tranh!  Chết không vì lớn tuổi!  Chết vì hơi thở cuối / ngưng rồi là "đi" thôi...

Thôi thì thôi, phận người, cát bụi về cát bụi.  Không phải dịch, hết hỏi! Chỉ "bệnh nặng", lúc này...

Có ai mắt không cay?  Có ai lòng không xốn?  Báo:  Mực tốn, giấy tốn, sợ đưa tin thì câm!

Nghĩ thương Tổng Thống Trump. Tình ruột rà khôn níu / thôi thì xin Chúa hiểu...Người Về Cõi Thiên Thu!

Chuyện giấu giếm ở đâu / cũng giống nhau:  phải giấu!  Chết không có gì xấu, mà chết...cũng tùy người!

Những người ấy trên trời...còn mình thì dưới đất, mình ở đáy địa ngục, người ta trên thiên đàng...

Một đám ma vội vàng, vừa như vậy, lặng lẽ!  Đọc Chương Trình Tang Lễ / vắng một người...chỉ huy!

Chuyện của em Trump kia...chắc có gì khó nói?  Tò mò nên gắng đợi / qua một thời biển dâu!



.Cập nhật theo nguyên bản của tác giả chuyển từ Calif. ngày 09.9.2020 .