Việt Văn Mới
Việt Văn Mới















GỬI QUÊ HƯƠNG

Suốt những ngày nắng gắt cháy khô,
Em vất vả với mùa thi sắp đến,
Đồng tháng 5 quê mình lúa vừa kịp chín,
Lúa thương em nhiều, trĩu nặng thêm bông.
Con đê làng nước như trong mát hơn,
Xoa dịu bớt nhọc nhằn vai áo mẹ,
Cha vất vả tốc rơm, cào lúa,
Xót xáy da, chân bỏng rát nắng trưa…
Khát khao nhiều dẫu chỉ một cơn mưa
Nhưng cũng sợ - Không khô giòn sân lúa.
Nên chặc lưỡi – Thôi người quê là thế,
Suốt bốn mùa tất bật sớm rồi khuya.
Thương quê mình, gạt nước mắt đi xa,
Quanh bè bạn, em là gì không biết nữa,
Không dày cao, không áo dài, không xơ vin đội mũ
Em quê mùa … trong ánh mắt người ta…
Em muốn trở về nơi ấy - miền quê,
Dẫu nắng nóng, mưa chan, dẫu mùa đông buốt giá,
Đêm trăng sáng bên bạn bè ôi nhớ quá,
Bao nỗi nhọc nhằn, vất vả cũng tiêu tan.
Cao áp phố phường em như lạ như quen,
Nhìn người phố, nuốt nỗi buồn cay sống mũi,
Quán giải khát, bia hơi … có thương quê nghèo đói
Bát cơm ngày mùa dè nhớ tháng tám ngày ba
Ai cũng từ một miền quê sinh ra,
Cũng lớn lên từ củ khoai hạt lúa
Nếu ai cũng đua chen ra thành phố,
Ai ở lại quê nghèo - bầu sữa mẹ thương yêu.

Vinh, trời trở gió 5.5.94

CÕI NHỚ

Con muốn trở về trong kí ức ngày xưa,
Muốn dừng lại giữa đôi bờ cõi nhớ,
Một bẹ cau rơi vương mùi hương sữa,
Ngọn gió về vờn nhẹ giấc mơ riêng.
Đêm trở mình trong cánh võng chao nghiêng,
Nghe xa lắc tiếng của miền cát gió,
Nhớ lắm thưở nào mẹ vẫn thường đưa đón,
Buổi tan trường, tới lớp, nắng rồi mua.
Con khát thèm nghe một tiếng đò đưa,
Tiếng khua khuắng gõ vào tình xứ sở,
Đêm tha hương thương lòng mình nức nở,
Cháy cạn đôi bờ cõi nhớ hoá già nua.
Con muốn trở về dẫu một thoáng ngày xưa,
Ăn quả me chua, ướp nắng và trang vở,
Tìm lại tuổi thơ lặn trong màu mắt mẹ
Cả những dại khờ, cả những ngây ngô

Hà Nội, tháng 5/94

CÓ MỘT LOÀI HOA

Người đi rồi, dạ hương vẫn nở hoa,
Như nhắc khẽ điều gì chưa kịp nói,
Nhấp nháy ánh nhìn trong mùi hương bối rối,
Hoa sợ điều chi khép vội dưới trăng hè,
Hạ đến nồng nàn chín đỏ những âu lo,
Dẫu bao đêm miệt mài bên sách vở,
Em vẫn nâng niu từng nụ hoa bé nhỏ,
Thắc thỏm trong lòng nỗi nhớ bóng ai xa,
Khi em viết những dòng này riêng tặng ngày qua,
Người có nghe tim rung lên điệu buồn nhung nhớ,
Có những điều cố quên mà không thể nào, không thể…
Nếu một mai vô tình qua chốn cũ,
Mong người hãy nhớ về, nơi có một loài hoa.

Chiều chớm hạ 93.

DẶM VỀ

Ta giận mình hoài
sau cái thời giông gió,
Ngẩn ngơ mãi trước mùa lá đổ,
Khóc thương mãi, thương hoài quá khứ,
Khi chỉ một mình hoá đá chờ mong?
Sao không hiểu bên kia dòng sông,
Xuân đã đến, cỏ tím bồng lối vắng,
Nắng ngọt trên môi người đưa tiễn,
Hoa cải vàng thương con sóng vàng thêm
Mùa thu đi, thu lại đến, thương hơn,
Anh đánh mất cái mùa thương nhớ cũ,
Làm sao quên cái mùa lá đổ,
Trong tiếng lá vàng có cả nhịp tim rơi.
Chàng trai xưa biết trồng cải đợi người,
Cho cô Sóng bến Đời trở lại,
Tôi càng đi tìm đến ngày xưa càng xa ngái,
Suốt dặm về có ai đợi mình đâu!

(Nhân xem “Mùa hoa cải ven sông”) -
Mồng 1 Tết 94.