Việt Văn Mới
Việt Văn Mới

Tranh của Võ Công Liêm













  CÂU CHUYỆN CỦA DÒNG SÔNG

con sông lỡ vận
bởi đầu nguồn là cõi vọng miền xa
không chịu làm thân ô thước khóc cành nhánh
con sông đục ngàu
giận cả mùa đông
làm lính gác đèo heo hút gió
mùa đó đã sang rồi
xin làm hạt bụi vô tư
chảy siết phù du năm tháng nọ
ta . bạc phếch
em . trầm kha
con sông nhập cuộc
một biển đời nặng trĩu đôi vai
chảy không ngớt giữa triều dâng sóng vỗ
hay đem tâm sự khóc người đời xưa
xin đừng . giòng đời là bãi tha ma
không nhẽ . ngồi ru thân phận
bốn mùa chảy mãi theo sương gió
con sông chở những cuộc tình hờ
đêm thơ ấu
ngày vạt nắng theo sau
con sông phạm tội . bản án treo nghành
một đời hư cấu với thực hư
ta . mộng du lạc đường trần
em . nhân thế sầu cổ độ
con sông lặng im . cùng đá nghe kinh
mộng vỡ từ hồi trăng với cuội
trong thế bị động của ngày nắng hạ bước lên bờ
hối thúc một cuộc tình man rợ để thánh hóa
sông ngậm ngùi ngày đó biển gieo neo
trăm nhớ ngàn thương . sầu biệt xứ
khóc một đời thế kỷ . ngút ngàn xa

con sông lạc bầy
đâu còn để tắm hai lần
trên một dòng chảy vô bờ ./.

(ca.ab.yyc. ba muơi tư /2015)

  CÁO TRẠNG

tôi qui tội tôi
giết người không gươm dao
bằng chữ nghĩa âm hồn vọng
tôi gông cùm tôi
trên răng dưới dế một thời
ăn chay nằm đất suốt đời đi hoang
tôi phỉ báng tôi
đầu trâu mặt ngựa giả dạng làm người
hiếp dâm con kiến con trùn con tôm con cua
tôi kêu trời tôi
sanh phải nhằm thời :
vô ra thằng cha khi nãy mặt dày mày dạng
toàn phường giá áo túi cơm cửa khổng sân trình
học hành dăm ba chữ dạy đời lố nhố lăng nhăng
có khi làm thi sĩ có khi làm văn sĩ có khi làm con khỉ
múa gươm trong bị cô gái đồ long chữ nghĩa mênh mông
đứng đường gáy vu vơ đại học quân trường không kể xiết
tôi gọi tên tôi cho đở nhớ sàigòn đêm rít tiếng kèn đồng
mắm ruốt quê hương là người đó sáng dưa trưa muối túi cà
xin làm người khất thực niệm chữ nam mô sanh quán bát nhã
ba la mật a di đà bỏ xứ ra đì chết vô gia cư vô điạ táng trên cõi đời
toàn là thứ mặt trắng như vôi một thời phất cờ theo gió trốn lính
trốn dịch bỏ giáo vô chùa mặc áo cà sa hùm bà lằn bầu cua cá cọp
ôi ! miệng lưỡi thế gian không xương nhiều đường lắc léo
ca bài con cá khâu vá tứ tung cổ lỗ sĩ một đời sợ lãng quên
lịch sử không có chứng từ thế vì khai sanh đổi tên đổi họ chưởi bới
toe tua chết dọc bờ dọc bụi hoá thân cô hồn các đảng ăn trộm chữ
khoe tài khoe tướng múa gậy tầm vông in sách từng đống để thờ
xấu hay làm tốt dốt hay nói chữ ông chả ra ông thằng chả ra thằng
vượt biển vượt biên đường dài vạn dậm kê khai lý lịch thường trú
làm người hát rong trong thành phố một thời chịu đắng nuốt cay
xin nhận nơi đây làm quê hương với người tình không chân dung
thế rồi một buổi chiều vàng ngồi buồn gải háng dái lăn tăn
ngẫm sự đời mà thương con mụ kiếm* cái cò lặn lội bờ sông
học văn học võ bỏ hoang . ba sinh hương lửa một đời oái ăm
sáng tạo các anh hãy còn sáng tạo** phê bình phê phán rập khuôn
nồi nào úp vung nấy chẳng gì là mới với tư duy . thưa mông xừ !
kệ . mua vui cũng được một vài trống canh*** cho xong sự đời ?

tôi . trễ tràng một chuyến tốc hành đi về phương đông
giữa mùa giá tuyết buổi hoàng hôn trên ga vắng người ./.

(ca.ab.yyc. cuối 6/2020)
* ‘mụ kiếm’ chữ thơ của Tú Xương.
** ‘sáng tạo các anh hãy còn sáng tạo’ thơ Quách Thoại.
*** ‘mua vui cũng được một vài trống canh’ thơ Nguyễn Du.

  GỌI NẮNG


nắng rủ gió đùa
cho thỏa mộng bình sinh
tháng năm đau xót khóc không xiết
để nhớ ngày đi bóng nguyệt tà
gọi nắng
về cho tóc thả gió lang thang
những ngày mưa vội hoang mang tới
mây đổi hướng trời nắng úa trên tay
những sợi tình bay trong nắng sớm mai nào
em . đứng bên bờ ngắt gió cho lệ chảy tràn mi
ngày biệt li vẫy tay chào nhung nhớ
một kiếp giang hồ bay lạc giữa trời không
gọi nắng
như lời trăn trối cuối
cho mắt môi em biền biệt cõi xa mờ
tôi . con nước trôi vô bờ bến
đứng lại mình côi bên trời khuất gió thổi
chẳng còn chi chẳng buồn chi một kiếp phiêu bồng
gọi nắng
cho mưa sầu nhân thế
gọi nắng
cho nắng ngập hồn tha hương
em . dơ tay hứng lấy trời vô tận
tôi . ngắt ngẻo nhát chém treo ngành
gọi nắng
một lần cho đở nhớ
ngày xưa cố đế mòn dư ảnh
ngày nay bụi phủ thêm hoang tàn
để lại tình tôi theo tháng năm
con nước chao hồn lai láng chảy
bên bến sông chờ vọng nguyệt xa
xin một chút tình còn lại
gọi nắng
về chia sẻ tình tang ./.

(ca.ab.yyc. giữa tháng 6/2020)
 
  VƯỜN ĐÊM


cây lá ôm lòng đau
những cánh hoa rũ xác
nằm tê liệt chờ trăng
sao rơi lẻ loi
giữa đêm buồn độc chiếc
ngày nắng úa
buốt lạnh
vườn đêm
cây
trèo
lên
tới
đọt
trăng xoa
vào hồn
ngọn phong ba bủa vây
xé đêm từng mảng nhỏ
cánh hoa uất kim cương
vật vã trước gió đùa
đêm thao thức
nhớ trăng xưa cùng tuyết nguyệt
dưới mái hiên nhà
nắng chẻ hai hàng nắng chẻ đôi
đêm vụt tắt
những cánh hoa bẻ gió
thị giác mờ hơi sương
đêm nghe mưa
như cẩm sắt réo rắt cung thương
mà nhớ xưa áo nâu chàm dưới trời áy náy sao khuya
vườn đêm nghe thăm thẳm xa đưa trời đã dậy
mà hồn thì vất vưởng theo mây về gió cho sáng mai
nắng không về nắng sáng vườn cây để hoa thêm mướt
dưới lòng đất lã chã tiếng khua đêm trở mình
căn nhà ố màu hoen biến chất từ dạo ấy
mưa gió điên cuồng thổi không mệt mỏi
trong huyệt mộ hồn vọng lại ngàn xưa
thuở sinh thời đội nắng che mưa cho cây lá xanh um
vườn đêm đi vào cõi lặng
rơi vào thế kỷ trước
những chiếc lá vàng thu
trở mình giấc mơ cũ
giữa vườn đêm ngập tiếng hoang ca

đưa tay sờ không gian ngoài đó
đám siêu vi phất phơ trở gió
mùa dịch hút cạn mắt đời xưa
nằm phơi cánh gió giữa đêm hè ./.

(ca.ab.yyc. đầu tháng 7/2020)


.Cập nhật theo nguyên bản của tác giả chuyển từ Calgary .