Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
Phạm Phù Sa (1961-2012)











KHÚC RU LỤC BÁT


Gieo câu lục bát xuống đồng
Là gieo cái nghĩa nhà nông xuống đời
Cha tôi áo vá nón cời
Đường cày vỡ giọt mồ hôi …dãi dề
Bão bùng dáng mẹ ven đê
Khúc à ơi cứ não nề áo cơm

Ươm câu lục bát vào con
Là ươm cái nghĩa vào hồn , mẹ ơi !
Mượn ca dao nói thay lời
Cây nhân tâm trĩu tình người muôn sau.


LỤC BÁT MỒ CÔI


Thiên thu lục bát có đôi
Như thuyền với bến, như tôi với người cây với nước, đất với trời
Tơ hồng thắm quyện duyên vôi nghĩa trầu
Trời đày hai đứa xa nhau
Thuyền không bến đỗ ôm sầu thuyền trôi
Gió đưa câu sáu đi rồi
Câu tám ở lại mồ côi một mình !

Đêm 28/12/2011


NHỮNG Ý NGHĨ BẤT CHỢT


1/
Ruồi
loài côn trùng có cánh
hàng ngàn mắt kép mắt đơn
nhạy thính và phản xạ nhanh
đành chết vì mật ngọt
Anh
không biết nói lời của gió
không biết nhìn cái nhìn của đêm
chỉ hát bằng lời trái tim
sao phải chết vì em ?

2/
Từ em rời xa chốn này
con trăng chết cạn trên cây ngô đồng
và ngày con sáo sang sông
câu thơ đột tử giữa trùng dương xa

3/
Hình như
em đã quên tôi
hình như
chân sáo có người đón đưa
hình như
mình gặp nhau chưa ?
thì ngày ấy …
em vừa chiêm bao !

4/
“Chúc mừng sinh nhật Phù Sa”
tin nhắn đến ngỡ như là đang say
cái ngày nhợt nhạt hôm nay
hóa ra là cái birthday của mình !

5/
Làm thơ mừng Chúa giáng sinh
tình cờ nhặt được tuổi mình đánh rơi
nhiều năm xưa , Chúa ra đời
nhiều năm sau, Mẹ cho tôi xuống trần

6/
Những hồn thơ lớn đi xa
mang theo cả những tài hoa đi rồi
còn tôi ngồi với bóng tôi
tàn đêm đốt nến hong đời bằng mây

7/
Đời dẫu rộng, đường đời trong gang tấc
hãy yêu nhau như đất nhớ nhung trời
như ngọn sáp nung tim mình cháy hết
và xin đừng như gió đẩy mây trôi

8/
Nghìn đêm mộ xứ đìu hiu
cũng không hoang tịch bằng chiều không em

9/
Ngỡ qua cái tuổi i tờ
hay đâu đến tận bây giờ chưa thông
cả đời ngồi học vỡ lòng
vẫn chưa thấu hết phải-không lẽ đời

10/
Ngất ngưởng gió
ngất ngưởng mây
con trăng
ngất ngưởng ngọn cây
cợt cười
biển xanh ngất ngưởng
cuộn sôi
con đò ngất ngưởng
giật dồi
chao nghiêng
con tim ngất ngưởng
chợt hiền
câu thơ ngất ngưởng
chạm
miền - hư - vô


SAO BĂNG TRÊN ĐỈNH PHONG KIỀU


* Cung tiễn GS- nhà văn -nhà triết học Phạm Công Thiện


Một Bùi Giáng
một Nguyễn Tôn Nhan
một Phạm Công Thiện
về cõi niết bàn

và sẽ còn ai nữa
mở cổng thiên đàng ...

Họ
Những người điên say chữ
Khêu đuốc thiền trong thế giới u linh
Những ngọn lửa mật ngôn thổi bùng cơn thoát tục
Những hồi chuông tuệ mẫn khai kinh
Nhìn đời bằng nhãn quan quán thế
Bằng những cái điên theo kiểu riêng mình

Họ thành danh khi tôi chưa khai sinh
Có người
chỉ mới nghe tên , chưa lần gặp mặt
Có người
đôi chung hiếm hoi trà dư tửu thiểu
tàng thư kinh các ngộ đa phần

Tôi nay
hạt cát phàm trần khóc ánh sao băng
nghe sa mạc cuồng nung lửa hạ
Ở nơi nào rất xa đầy hoa và cỏ lạ
mặt trời hiền như trăng
trên đỉnh phong kiều trắng phơ lụa trải (*)
một linh hồn vừa hoá thiên thu
Đêm nay
trần gian tôi kính người chung biệt tửu
Rót vào thinh không
Chút tro than vun tưới mộ phần

(13/3/2011)

* “Ðã đi rồi đã đi chưa
Thượng phương lụa trắng đong đưa giữa trời
Ðã đi mất hẳn đi rồi
Hạ phương tịch mịch trùng khơi phong kiều...”
(Thơ Phạm Công Thiện)


VỀ PHÍA MỘNG DU


* Cho ta ngày trở gió


Nhiều lúc buồn biết san sẻ cùng ai
khi niềm vui đậu trên đầu ngón tay rồi cũng bay theo gió
muốn về lại những ngày tuổi nhỏ mà lông bông theo cánh chuồn chuồn
trơ mắt nhìn trận trận mưa dông
hát vang sân
Trời mưa phập phồng bong bóng,
con ở với ai khi mẹ lấy chồng ...

Rồi học lỏm gái xóm trai làng, trách sợi tóc mai
để nhớ thương hoài vì lấy nhau chẳng đặng.
lạ lẫm nhìn lão ăn xin ngửa hai bàn tay trắng, nhảy nhót bùm beng bắt chước đám tang qua.
Nhiều lúc ngồi im nuốt tiếng thở dài,
đủ để mình nghe mà hội hè với côn trùng, lũ kiến.
lắng trong cảo thơm bóng bóng đời ẩn hiện,
những thừa mứa ê chề, những tràn hê bất hạnh.
tội nghiệp văn chương cũng thân phận như người !

Khi cố trồng một khóe môi tươi giữa muôn mặt người thêu hoa ngụy tạo
là lúc thẹn lòng với trẻ nhỏ
thẹn lòng với người hát dạo
chắt từ trong cát gió, cho ngọn tình sầu nở đóa Huệ tươi .


ƠN ĐỜI NHỮNG BAN MAI


“Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương”

( thơ Kahlil Gibran).


Xin chào một ban mai sương mềm cỏ lá
một bình minh non tơ trên thảo nguyên bao la
nơi ấy
những chú chim
thả lên trời những tiếng hót dài
những tíu tít xiêm áo cầu vồng
vũ điệu chim công sắc màu rực rỡ
chúng chở ước mơ trên đôi cánh nhỏ
qua ngàn xanh biền bãi gọi ngày lên
Nơi khung trời
ngời lên trong đôi mắt nai đen
văn vắt trong
ngàn khe trăm suối
đằm thắm dâng
hoa đồng cỏ nội
xôn xao
hương đất cựa mình
Nơi ngọn gió căng lộng cánh buồm
Biển
gởi lời tự tình qua cánh sóng
những ngọn nồm phiêu du khắp chốn
mang vị mặn trùng khơi thắm những môi cười
Đất nước tôi
luôn vọng hướng mặt trời
muôn mạch sông con cùng hoà biển rộng
mỗi chồi xanh cũng vươn về phía sáng
sau bão giông
mây rạng
sau đêm đen
ta đón đợi ngày lên
Xin chào
một ban mai trên đồng lúa vàng ươm
chớp nắng sông xa cánh cò ruộng cạn
hạt hạt phù sa trên mặt người lấp loáng
câu hát trao duyên
phiêu lãng cuối chân mày
Xin cảm ơn nhiều những ban mai
những chiếc cầu bắt vào tương lai – phía trước
mỗi bình minh lên – một ngày sinh nhật
Thế giới sẽ ra sao
nếu ngày kia mặt trời sẽ chết
bạn hỡi -
nếu một ngày…
ta không có ban mai ?!


NỖI NHỚ TÔI


Có những nỗi nhớ đi qua thế kỷ đời người
Bồng bềnh trong cơn mơ dặc dài ký ức
Phơ bạc mây - sợi mù xa nhưng nhức
Con Sông chở chuyên bao số phận lỡ bồi
Tôi yêu vô cùng nỗi nhớ tôi
trắng nỗi Xuân Quỳnh thuyền đau rạn vỡ
Bỏng con sóng xô bờ Xuân Diệu
Ran rát Thâm Tâm khúc Tống biệt hành
Tôi ngồi hâm nỗi nhớ không tên
đặc quánh đêm giọt cà phê phin độc ẩm
Nỗi nhớ phía tôi không tiếng sóng
chỉ có nghìn mây gió hú lưng trời
Nỗi nhớ hiện hình trên chiếc kim thời gian
Quay quắt sông trăng đêm dài chưa tỏ
Đường nhà em mềm hoang lối cỏ
Một dạo cầu tre con sáo sang ngang…
Nỗi nhớ dài theo một kiếp đi hoang
nỗi nhớ không tên , tròn mười lăm tuổi
Mười lăm năm Kiều phù trầm trôi nổi
mười ngón xanh rỏ máu phím đàn
Nỗi nhớ tôi có bóng dáng thiên thần
Dù em chôn kỷ niệm dưới con đường bê tông
trong khu vườn tịch liêu dây leo cỏ xước
Treo tình tôi nơi màng nhện giăng bụi lầm góc bếp
như những bài thơ tôi lũ cuốn một chiều đông
Tôi cõng nỗi nhớ trên lưng qua xóm người dưng
nhâm nhẩm khúc dạ hành Thăng Long hoài cổ
Chợt nghe đâu đó
Ai vừa trút trận cười khan !
Mặc ai delete all những ổ cứng phần mềm
Tôi nhặt tìm trong Recycle bin của em
khêu ký ức bên ngọn đèn - đêm cúp điện
Để chìm trong câu thơ Hồ Dzếnh
“Cho nghìn sau… lơ lửng với nghìn xưa”
Cảm ơn em một chút hương thừa
Cảm ơn cả những vô tình cho nỗi nhớ tôi bay lượn
Bởi khi nỗi nhớ không là một phần cuộc sống
Thì tình yêu - ngàn đời chẳng thể lên ngôi.

( Hạ -2010 )


BÀI ĐƯA TANG NGỌN NÚI


* Kính viếng hương hồn anh Đỗ Nam Cao


Một ngọn núi vừa đi qua hết một đời
hay đúng hơn
còn lại non một phần ba đường chưa đi hết
ai bảo núi dãi dầu không mỏi mệt
Sơn Cao (*) ơi, rồi cũng cũng lúc biệt ly
núi nằm xuống giữa mùa thu đời mình
ngày cuối thu, ngày sáu con số một !
có người bảo đó là ngày tốt, trăm năm mới có một lần
một đêm không có trăng lưỡi liềm
chỉ có đèn kéo quân với cô gánh cỏ
đã sương sa vàng phơi nỗi nhớ
mùa mà chi, thu chẳng thể vàng thêm
một ngọn núi vừa đi qua hết một đời
hay đúng hơn
còn lại non một phần ba đường chưa đi hết
chỉ vài tháng nữa thôi là lại tết
lỗi hẹn rồi Đà Nẵng - Hội An !
có không cái cõi vĩnh hằng ?
vội vã uống và ôm, thì thầm hối hả
giọt nước mắt khóc Nguyễn Tôn Nhan còn bổi hổi đôi gò má
ngược Trung thăm Trần Nghi Hoàng nằm bệnh, cười ran
những đêm say khướt rượu tràn
giọng Hà Tây pha Sài Gòn như sấm dậy
ngả nghiêng bờ sông, đầu phố
ngả nghiêng đời, ngả nghiêng xe…
chẳng ai ngờ anh vội vã ra đi
cái tổ chim lấm sương không thể bạch đầu thêm nữa
hai đầu ngón tay chẳng vàng thêm mây khói
thì mùa đến rồi đi có gì là lạ
ai dốc ngược bầu thời gian để mà uống , mà say ?
anh ôm cả quê nhà vào trọn vòng tay
giữa lưng chừng mây ghì Trường Sa vào ngực
đêm phương nam mơ giọng chèo xứ bắc
vũng cá rô, con nước ngược, khóm trúc, cầu ao…
anh bay lên ngút các vì sao
bạn cùng châu chấu cào cào, lướt trên những ngọn ca dao quê kiểng
cùng bầy chim chao liệng
về nơi chôn nhau cúi lạy …làng ơi !
ngọn núi chiều nay đã nắng tắt nắng rồi
bờ tre thơ ca vẫn ràng rịt rễ
vẫn còn đây Đầu Làng, Ngọc Thành, Trạng Nguyên
cả ước nguyện chưa tròn chiều Hội an nghiêng gió
giờ anh đã yên nằm dưới cỏ
mà tình yêu kia
chưa thể đã yên nằm .

(*) Đỗ Sơn Cao- tên thật nhà thơ
( Tháng 11/2011 )



.Cập nhật theo nguyên bản của tác giả đã chuyển từ HộiAn khi còn sinh tiền .