CÔ GÁI VỚI CÂY DÙ ĐỎ
Se tròn sợi mưa
ĐỨNG TRƯỚC BIỂN
Đứng trước biển ?
CÚC HỌA MI VÀ TIẾNG CHIM HÓT
Ta trôi theo giấc mơ dài
NẮNG TƯƠNG TƯ
Người đàn bà ngồi nhìn mùa xuân qua song cửa
Tặng cô gái nhỏ
Nghiêng nghiêng dù đỏ
Ấm cả mùa đông
Tóc mềm như sông
Ngủ ngoan vai nhỏ
Thèm làm cơn gió
Nhè nhẹ tay ru
Tí tách mưa thu
Cuối mùa thương nhớ
Mi hiền bỡ ngỡ
Mắt tròn mênh mông
Ửng chút má hồng
Môi thơm thiếu nữ
Lòng ta bỗng chín
nụ đời
trăm năm.
Cát?
gió…
Từng con còng liu xiêu ngược triền sóng vỗ
Ước mơ trắng xóa phía trời xa
Cụm mây tình nhân dắt díu nhau đi tìm khu vườn cổ tích
Adam, Eva!
Bên kia tầng đá núi chất chồng
Bàn tay tôi trống rỗng,
Từng chiếc thuyền đánh cá ngoài kia chông chênh hy vọng
Lủ cá ngu ngốc chui vào,
No ấm buổi bình mình!
Tôi ước mơ gì
Khi hàng thùy dương trùng trùng lá đổ
Tôi ngẫm nghĩ gì ? Khi người đã khuất ráng chiều xưa
Nhớ về một vùng ký ức đã lãng quên?
Vài ba câu thơ tình cũ rích
Cái vẫy tay giã từ…
Rất xa
Rất mơ hồ!
Còn chăng hoài niệm?
Chẳng có chút nào lãng mạn
Để tự tình cùng biển xưa
Tôi nhìn biển mưa
Nghe sóng gọi trùng khơi
Đỉnh núi khắc lời hò hẹn
Xòe bàn tay không
Hiu quạnh!
Đong đếm phận đời,
cát bụi,
phù vân.
Lạc vào ký ức mù sương
Những con rối đang múa may trên sàn diễn
Bình hoa giả điểm tô quá nhiều nhan sắc
Ta thấy niềm tin lẩn vào góc khuất
Tiếng kêu âm vang hư ảo
Trôi đi trôi trong tiếng sóng phù du
Trôi đi trôi đi… những trang văn phù phiếm
Trôi đi những câu thơ thét gào
Trên bàn
Chùm cúc họa mi
Cốc rượu nho rât tím
Ta nhặt nhạnh thời gian đem buộc lấy nụ cười
Con gió xô đẩy buồn vui qua từng mùa lá rụng
Ta se ước mơ mình lạnh ngắt sợi mưa ngâu
Kim đồng hồ trên tường khoan nhặt trước sau
Quyển sách nhỏ mở những trang đời hạn hẹp
Ta khơi mãi trong tro tàn góc bếp
chùm khói mỏng manh.
Ngoài kia
Tiếng chim hót khoảng trời
thanh thanh
Khung cửa nhỏ
môt cành hoa vô ưu vừa nở.
Từ một mầm mai len trong mắt lá
Nụ thời gian ửng hồng
Một chút mơ hồ của mất mát
Cúi nhìn sợi tóc trắng vừa rơi…
Bình hoa trên bàn duy nhất một cánh hoa
Màu đỏ sẫm của mùa trăng thiếu nữ
Trên đôi môi ánh lại nét cười
Chiếc khắn lụa trắng như một màn sương mỏng trên vai
Trong tĩnh lặng.
Đơn côi.
Gió bấc non xô nỗi nhớ bồi hồi.
Người bà đưa những ngón tay hong nắng
Hong cái tôi nồng nàn
mùa xuân qua song cửa
Ấm chiếc nhẫn gầy sáng buổi tàn đông.