Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      

NHỮNG ĐỐM LỬA MÀU ĐỎ




- D ì không ép con, dì cũng không có lý do gì để xen vào chuyện riêng của con nhưng con hãy nhớ lại xem. Mẹ con đã chết như thế nào?

Dì dừng lại một khoảng khá lâu, dường như để tôi lục lọi trong trí nhớ. Ánh mắt dì nhìn tôi nửa như khiêu khích, cố làm tôi đau với hình ảnh hiện ra trong đầu, nửa như thương hại. Hãy nhớ đi con à! Trong căn phòng xám xỉn ấy, mẹ con đã gục chết bên tấm chăn nệm xưa cũ như thế nào. Gục chết trong sự cô đơn. Dì đang làm một việc vô ích. Không cần phải tốn bất cứ một giây nào để lục lọi, mẹ tôi luôn ở trước mắt tôi. Mẹ nằm đó, co rúm trong đống chăn nệm lâu ngày ẩm mùi mốc. Đôi mắt ráo hoảnh, vô hồn mở to chờ đợi. Khi tôi đặt nhẹ bàn tay lên vuốt, đau đớn nhức nhối lòng là đôi mắt ấy vẫn cứ mở. Mẹ không cần tôi. Mẹ chờ đợi bàn tay của một người đàn ông. Bàn tay duy nhất cả đời mẹ tìm. Bàn tay xuất hiện trong những giấc mơ nhưng không bao giờ xuất hiện ở cõi thực của đời.

Năm ấy tôi tròn mười tám. Bơ vơ, lạc lõng. Thương hại chính mình. Bắt đầu sự so sánh trong tâm tưởng. Tôi giống như con chó con, con gà con bé bỏng đang bị đồng loại từ chối. Không còn ai bên mình. Đám khóc than đau buồn trong đám tang mẹ kia cũng vãn dần. Người ta không có đủ thời gian để thương xót cho mọi kiếp người, nhất là với hai con người nhàn nhạt đi qua trong trí nhớ họ, không chiếm vùng diện tích nào. Chúng tôi ở đâu đó ngoài vùng trí nhớ họ. Khó có thể khiến họ bận tâm.

Gói ghém hành lý, tôi chuẩn bị cho chuyến hành trình mình chưa bao giờ nghĩ đến. Tôi sẽ đi khỏi thị trấn hoa vàng buồn tẻ ấy. Đi khỏi ngôi nhà cũ kỹ xưa cũ giết dần con người bằng những sự chờ đợi trong vô vọng. Người đàn bà mỗi chiều tha thẩn ra đứng đầu dốc chờ đợi một bóng dáng quen đã hứa hẹn ngày sẽ trở về. Và khi nhác thấy cái bóng ấy, người đàn bà bắt đầu lên cơn đau dữ dội, cứ ôm tim ho rũ rượi. Con tim đã quá nặng cho một sức chứa. Nó run lên từng chặp hành hạ. Còn đứa trẻ, nó không lên đứng trên đồi. Nó ghét cảm giác chờ đợi và nhìn người khác chờ đợi. Nó tìm kiếm cha nó bằng trí tưởng tượng non nớt mơ hồ.

Trong mắt tôi, mẹ đẹp. Vẻ đẹp hư hư, thực thực nhìn đáng thương hại hơn là thích thú. Mà nếu thích, người ta cũng biết rằng không thuộc về mình. Con người ấy như gió, như mây, như tơ trời. Mẹ gầy guộc đáng tội nghiệp trong chiếc áo dạ màu đen phủ ngang người dù trời đang nóng hầm hập. Thỉnh thoảng mẹ cười bảo, không khéo cứ sống như thế này con thành con trai mất. Chẳng có đứa con gái nào lại suốt ngày leo trèo, sửa chữa từ bàn ghế đến cả lợp mái nhà dột. Vậy thì chúng ta hãy tìm một người đàn ông cho ngôi nhà này. Rồi con sẽ thành đứa con gái dịu dàng. Dịu dàng nhất cái thị trấn này, và xinh đẹp nhất ở đây. Như mẹ ấy. Mẹ thả phịch chiếc búa xuống trúng ngón chân mình. Tôi thôi không nhắc về bất cứ một người đàn ông nào nữa. Kể cả người đàn ông nào đó là cha tôi.

Có điều lạ là chẳng bao giờ thấy mẹ khóc. Tôi nghĩ, người mang nhiều nỗi đau và yếu ớt như mẹ thì hẳn là phải khóc nhiều. Mà không, nên khóc nhiều thì đúng hơn. Cứ ấm ức, tức tưởi cho nhẹ cõi lòng. Mẹ thì không. Đôi mắt lúc nào cũng như nhìn về nơi nào đó xa xăm, chọc thủng tất cả để tìm kiếm. Khi là trẻ con, tôi sợ ánh mắt ấy. Có thể một ngày nào đó mẹ sẽ không ở bên tôi nữa. Mẹ sẽ bắt đầu những chặng tìm kiếm của mình. Đàn ông dưới thị trấn bảo với tôi rằng, một ngày nào đó mẹ tôi sẽ đi. Người trẻ đẹp, mong manh như mẹ cần phải có một chỗ để dựa vào. Với họ, mẹ bí ẩn. Người đàn bà đẹp bí ẩn ở ngôi nhà trên đồi. Bóng ma bí ẩn ở trên đồi hay con người bí ẩn ở trên đồi?

Mùa đông, mẹ tôi mất. Ngôi nhà trên đồi nhuộm màu vàng rực hoa cúc quỳ đưa tiễn mẹ. Mẹ bị ung thư. Khối u khi phát hiện ra đã chuyển sang giai đoạn cuối. Chúng tôi không có tiền để kéo dài sự sống cho mẹ. Đau đớn khi tôi là người cuối cùng biết được điều đó. Mẹ đã giấu tôi. Tôi thấy mình trở nên xa lạ giữa ngôi nhà ủ dột, rúm ró buồn tẻ ấy. Tôi không biết tôi là ai trong ngôi nhà ấy. Cái bóng in trên vách vào ngày nắng cũng thành xa lạ với tôi.

Tôi vào Nam. Người thân duy nhất là dì đón tôi ở ga đã thốt lên rằng, con giống mẹ con lắm. Ánh mắt xa lạ dì thoáng chút lo âu. Dì đọc được tương lai trước cho tôi chăng? Cuộc đời con sẽ giống của mẹ con. Có lần, khi đang móc những mũi kim cho chiếc áo len mỏng, dì nói đột ngột bằng tiềm thức vô tình bộc lộ ra lời nói. Tôi cười nhếch mép. Nghĩa là tôi sẽ sống cả cuộc đời trong chờ đợi giống như mẹ tôi sao? Tôi sẽ yêu một gã trai lang bạt kỳ hồ nào đó vô tình thoáng qua đời tôi bằng trái tim trinh nguyên. Rồi tôi sẽ sinh ra một đứa con mà mỗi khi nghe nó hỏi cha là phải bịa ra một cõi nào đó, đang cất giữ cha nó như một báu vật.

- Nếu con còn quyết định gắn bó với nó, cuộc đời con sẽ như mẹ con! Chết dần trong cô đơn! Nó là cánh chim trời. Chim trời đem nhốt trong lồng nó sẽ chết. Không có cái lồng nào đủ to cho nó cả con à!
Dì nhấn mạnh.

- Chỉ có kẻ ngu ngốc mới đi lặp lại sai lầm mà những người đi trước đã mắc phải. Tôi im lặng.

- Đàn bà mình thường có phút nhẹ dạ ngẩn ngơ như thế. Sau này con sẽ hối hận cho phút nhẹ dạ của mình.

- Con biết mình sẽ phải làm gì. Dì yên tâm đi ạ!

Nói như thế nghĩa là tôi đã quyết định rồi đấy ư, tôi ơi! Cũng nên sớm kết thúc chuyện này. Chỉ có kẻ ngu ngốc mới lặp lại sai lầm người trước đã mắc phải. Đừng ngu ngốc nữa! Đừng cố bắt mình ngu ngốc nữa, ta ơi.


Tôi nằm đó. Bên cạnh là anh. Căn phòng ẩm mùi mốc rêu đầy chăn gối. Ô cửa nhỏ xếp thành hàng ngang nhìn ra ngoài. Một khoảng trắng nhờ nhờ hiện ra sau những ô cửa sổ nhỏ hình lục giác. Những vệt sáng đã đuổi theo tôi đang nằm rơi rớt đâu ngoài kia. Căn nhà nằm gần bãi tha ma. Phòng ngủ nhìn trực diện ra nơi ấy. Tôi thoáng co người nghĩ đến những đốm lửa. Những đốm lửa đỏ màu máu đã đuổi theo tôi từ ký ức đến những giấc mơ. Chúng nấp đâu đó trong đám cỏ lau lút chân người. Góc bàn đặt cạnh giường là một lọ cắm đầy những bông lau. Đốm lửa trốn trong những bông cỏ lau ấy chăng?

Anh thức giấc, nhẹ nhàng luồn cánh tay xuống dưới đầu tôi, kéo tôi vào lòng. Tôi trở mình, vờ như vừa thức giấc. Tấm nệm dày lâu ngày không giặt làm ngứa lưng trần. Chiếc chăn kéo lên tới mũi, xộc mùi thuốc tẩy. Tôi ngọ nguậy nép vào ngực anh. Đôi khi, tôi thương hại chính tôi. Như lúc này. Con người là thế. Dù biết những thứ ấy mãi không thuộc về mình nhưng cứ cố tìm kiếm.

Đèn liên tục chuyển từ màu xanh sang đỏ ghê rợn. Anh không biết tôi vốn sợ màu đỏ. Anh dường như hiểu tất cả về tôi, lại dường như những hiểu biết ấy là con số không tròn trĩnh. Điều này khác với người đàn ông tôi sẽ gọi bằng chồng. Anh nằm bên tôi. Đôi mắt khép hờ mệt mỏi. Bàn tay vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng trần. À ơi! Em ngủ cho ngoan. Nỗi tủi hờn xen giữa những nụ hôn. Lắm khi, tôi muốn khóc cho chính tôi. Lắm khi, tôi tự hỏi, tôi làm gì đây giữa chốn xa lạ này? Rồi khi khác, tôi tự hỏi, người đàn ông nằm cạnh tôi đây là ai? Hai người xa lạ như hai cơn gió vô tình lướt qua nhau làm xao xác đám lá khô dưới đường. Không có sợi dây kết nối nào giữa hai con người xa lạ. Bỗng dưng lại gắn bó với nhau bằng cả tình yêu và máu thịt.

Tháng sau, tôi sẽ lấy chồng. Em sẽ lấy chồng. Tôi nhắc lại. Vâng! Em sẽ lấy chồng. Một người đàn ông có thể sẽ yêu chiếc máy vi tính hơn yêu em, có thể sẽ dành tất cả quỹ thời gian của mình cho công việc, những phi vụ mua bán ma mãnh hơn là cùng nhau đi dạo. Anh ta cũng không biết thế nào là tranh vẽ theo trường phái lãng mạn, trường phái ấn tượng. Nhưng anh ta không như anh. Anh ta không phải là anh. Đó là lý do duy nhất khiến em đồng ý lấy anh ta. Em sẽ trở thành một người vợ ngoan ngoãn với công việc nội trợ, làm cái bóng đứng sau chồng như nhiều người phụ nữ đã an phận. Em sẽ có một gia đình yên ổn để em quay về khi mệt mỏi với những hành trình. Anh không mang lại những điều đó cho em. Bên anh, em luôn cảm thấy bất an. Nỗi bất an nghẹt thở lùa vào tim. Nỗi bất an em không thể gán cho bất cứ lý do nào. Nỗi bất an đôi khi chỉ là bất an, chỉ là dự báo trước. Dự báo chính xác cho tương lai sắp tới. Em biết, anh không thuộc về em. Anh ở đâu đó ngoài kia với hành trình của riêng anh. Ngay cả khi nằm bên anh, lắng nghe nhịp thở tim anh, em vẫn cảm thấy anh không thuộc về em. Chúng ta giống hai kẻ độc hành trong sa mạc, gắn kết nhau ở một chặng hành trình rồi sau đó nhanh chóng rời nhau ra để đi về hai con đường khác nhau. Không có con đường chung cho chúng ta. Vậy tại sao em không dừng lại, để một mình anh với hành trình của riêng mình? Em sẽ dừng lại, anh ơi. Dừng hẳn lại. Chúng ta sẽ không còn những buổi gặp nhau như thế này nữa đâu. Tôi ráo hoảnh. Mà tại sao tôi lại nằm bên cạnh anh ngoan ngoãn như con mèo con đáng thương thế này? Tình yêu là gì chứ? Chẳng qua là một sự bám víu và say nghiện. Tôi đang bám víu vào người đàn ông này để tìm kiếm gì đây? Không có câu trả lời. Như mẹ tôi đã từng bám víu vào người đàn ông xa lạ nào đó là cha tôi đi một quãng đường ngắn trong hành trình dài.

- Sao bỗng dưng em thấy anh xa lạ!

Tôi gần như đang cảm thán. Có ai đó đang mân mê trái tim tôi, bóp nhè nhẹ nó. Điều đáng sợ nhất trong suy nghĩ đã được nói ra. Tôi đang cố làm tổn thương người đàn ông tôi yêu thương bằng lời lẽ dịu dàng pha lẫn cay nghiệt. Tôi không nghĩ mình có thể ác như thế.

- Xa lạ! Không ngờ có ngày em nói thế với anh.
Anh ngồi bật dậy, châm thuốc. Dáng điệu khi hút thuốc phong trần, phảng phất nét đẹp bàng bạc. Tôi đã yêu người đàn ông này vì cái kiểu hút thuốc như thế. Kỳ quặc! Phụ nữ ít ai thích người đàn ông của mình hút thuốc. Còn tôi lại yêu một người đàn ông vì anh ta hút thuốc đẹp. Nhưng ngoài cái kiểu hút thuốc đẹp tuyệt vời ấy, tôi biết tìm kiếm gì ở anh đây?

Anh chẳng thể mang lại gì cho em. Không tiền tài, danh vọng. Anh chỉ là một gã nghệ sĩ bất cần đời, nay đây mai đó. Tủi hờn hơn cả là anh chẳng thể lo lắng gì cho em. Một ngôi nhà cho tương lai? Anh bất lực khi bên em, nỗi tủi hờn về cái nghèo xâm chiếm tim anh. Em thì ở cao quá, xa quá. Tình yêu có thể sống mãi trong nghèo khổ không em? Anh chẳng lo được gì cho em? Anh lo sợ và ghen tị với tất cả người đàn ông ở bên cạnh em. Họ có thể mang lại cho em tất cả, sẵn sàng quỳ gối phủ phục bên cạnh em. Anh không có gì. Chỉ có tình yêu thôi thì có đủ không hả em?

Anh sẽ cùng em đi bất cứ nơi đâu em muốn. Anh sẽ nắm tay em, sẽ cõng em trên lưng khi em thấy mệt mỏi. Sẽ chẳng bao giờ bỏ em lại một mình. Anh muốn được trở thành chỗ dựa cho em nhưng em thì quá cứng rắn. Em không cần anh. Anh bất lực, thừa thãi tay chân, vụng về trong cả suy nghĩ.

- Chỉ có tình yêu không thì có đủ không hả em?

Chỉ có tình yêu không thì không đủ đâu anh ơi, người đàn ông của tôi ơi. Tôi không muốn lặp lại sai lầm như mẹ tôi. Chết trong cô đơn và tìm hoài một bàn tay, tìm hoài một khuôn mặt quen tưởng ngàn năm đã không còn gặp. Cánh chim trời kia sẽ bay mãi, bay mãi, không dừng lại bên tôi. Lý trí tỉnh táo muộn màng đã giúp tôi nhận ra điều đó. Những khi tôi đi, anh đã dừng lại. Tôi mệt mỏi, muốn được dựa vào bờ vai vững chãi của anh nhưng nó không chấp nhận tôi. Tôi cứ đi và anh cứ đi, theo hai ngả của hai con đường.

Chào vĩnh biệt anh, tôi đi. Kết thúc hành trình dài. Anh khép mắt nhắm nghiền không níu giữ tay tôi.

Ngoài kia, những đốm lửa vẫn nấp sau đám cỏ lau. Những đốm lửa màu đỏ đã đuổi theo tôi. Những đốm lửa xuất hiện trong đám tang mẹ tôi, như muốn thiêu trụi tất cả. Những đốm lửa to. Và những đốm lửa nhỏ lập lòe từ đầu thuốc anh hút mỗi ngày thì không đủ sưởi ấm tôi.  





VVM.13.5.2023

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .