Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      

TÌNH BÉN DUYÊN TRÂU




B ỗng dưng con trâu ví ngã lăn ra chết. Cái chết đột ngột đến độ Hai Lẻ Loi không sao hiểu nổi.

Bây giờ thì chỉ còn lại mỗi một con trâu Thá. Nó đứng lặng lẽ ở góc chuồng, cặp mắt ướt như khóc, hai cánh mũi phập phồng thoát ra những hơi mỏng như tiếng thở dài.

- Ê! Làm với tôi một miếng đi mày!

Tiếng Tám Hổ nói lè nhè, Hai Lẻ Loi đưa tay nhận ly rượu, đưa lên miệng ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Tám Hổ ngó mông lung ra vạt nắng tắt ở sau vườn rồi đưa tay gãi sột sột ở bắp vế.

- Sao, tao đề nghị vầy mầy chịu hôn?

Dư biết Tám Hổ đề nghị gì rồi, nhưng Hai Lẻ Loi vẫn lừng khừng hỏi lại:

- Chú đề nghị gì?

Tám Hổ vẫn gãi bắp về, giọng càu nhàu:84 85

- Cái thằng mới đó mà quên sao. Chuyện mầy hợp tác với Sáu Thắm.

Nhai nhai miếng khô trong miệng, Hai Lẻ Loi lúng túng:

- Không được đâu. Dị hợm lắm!

- Cái gì dị hợm! Cái thằng lạ chưa! Con Sáu Thắm có hai con trâu cái mới đẻ một con, còn một con thì làm sao cày? Mầy cũng vậy. Hai đứa bây mỗi đứa một con trâu, hợp tác với nhau là phải rồi, còn chờ gì nữa.

Nghe Tám Hổ nói giọng nôn nóng, Hai Lẻ Loi đưa tay gãi đầu:

- Hai con trâu lạ hơi, bắt cặp cày sao được.

Tám Hổ cười khà:

- Thì tập chớ sao. Trâu mầy trâu đực, trâu Sáu Thắm trâu cái, tụi nó kết mô đen mấy hồi!

Tám hổ dừng lại nhìn chằm chằm vào mặt Hai Lẻ Loi rồi cười tủm tỉm:

- Hay mầy sợ… con Thắm?

- Gì sợ? Sợ gì?

- Con Sáu góa chồng mấy năm, thiếu hơn đàn ông. Mầy sợ nó bắt xác mầy!

Trên khuôn mặt rổ chằng chịt của Hai Lẻ Loi chợt ửng sắc đỏ, con mắt còn lại chớp lia, Hai Lẻ Loi nói mà quay mặt chỗ khác:

- Dị hợm! Chú lại nói chuyện gì đâu không.

Tám Hổ lại cười:

- Con Thắm góa chồng mà coi được nước lắm mầy! Nhào vô kiếm ăn, con!

Hai Lẻ Loi đứng dậy, không nói không rằng, bước đi lại chỗ chuồng trâu, nơi con trâu Thá đang vảnh cổ nhìn chủ. Tám Hổ ngó theo, nói một mình:

- Tao mà chưa già, còn sức khỏe thì con Thắm chết với tao rồi, có đâu tới mày mà bày đặt làm bộ!

 

Gió chướng về. Gió chướng thật lạ lùng, nó man mác, lành lạnh khiến con người ta như uống mấy liều thuốc bổ, tươi tắn nhẹ người.

Gió chướng thổi râm ran vào căn chòi nhỏ của Hai Lẻ Loi. Nó chui vào lồng ngực nở nang của anh ta rồi thấm vào từng mạch máu khiến Hai Lẻ Loi cảm thấy có cái gì đó vừa bứt rứt vừa rạo rực.

 

Gió chướng vẫn thổi lao xao, Hai Lẻ Loi trở mình nằm sấp, cảm thấy người nóng ran. Anh ta bật tiếng chửi thề rồi ngồi phắt dậy đi lẹ ra sau hè, tới lu nước, hụp đầu vô đó, Hai Lẻ Loi ngóc đầu dậy, nước ướt dầm xuống vai áo.

Hai Lẻ Loi lừng khừng tới chuồng trâu. Con trâu Thá vẫy vẫy hai lỗ tai như chào hỏi. Hai Lẻ Loi mở gióng cửa bước vào chuồng lại gần con trâu Thá rồi đưa tay gãi gãi cần cổ nó. Con vật dụi mũi vào nách chủ ra chìu thân thiết.

Người và vật đứng lặng như vậy hồi lâu. Bỗng con trâu Thá ngẩng cao đầu, hai cánh mũi mở lớn hướng lên trời, theo luồng gió chướng mà hít từng hồi. Tiếp theo đó, con Thá rống lên từng hồi dài. Tiếng rống ai oán như hồi con Ví mới chết.

Cũng qua làn gió chướng, Hai Lẻ Loi nghe xa xa có tiếng rống đáp lại. Con Thá ngừng rống, nó thở mỗi lúc gấp rút hơn và bần thần nó lao thẳng về phía cửa chuồng đang mở.

Hai Lẻ Loi hét lên gọi và con Thá đứng lại nhưng rồi nó cứ như điên đâm đầu ra đường cái, Hai Lẻ Loi thảng thốt chạy theo.

Thỉnh thoảng con trâu Thá dừng lại, hai lỗ mũi phập phồng rồi tiếp tục lao tới vừa kêu rống lên những tiếng dị kỳ.

Chết cha rồi, Hai Lẻ Loi kêu thầm khi con Thá nhắm nhà Sáu Thắm chạy theo đường thẳng, bất kể mọi vật cản trở.

 

Khi Hai Lẻ Loi đến nơi thì con Thá đứng bên chuồng trâu nhà Sáu Thắm. Con Thá đút đầu qua gióng cây, chúi mũi vào sau đít con trâu cái tơ của Sáu Thắm rồi rút đầu ra, ngửa mặt thẳng lên trời. Hai lỗ mũi con trâu Thá nở hết cỡ, hàm răng nhe ra hết cỡ và ngoác miệng cười cũng hết cỡ.

- Vô nhà uống nước, anh Hai!

Hai Lẻ Loi nghe giọng nói nhẹ nhàng của Sáu Thắm cất lên sau lưng khiến anh ta cảm thấy nhột nhạt và sượng sùng. Hai Lẻ Loi làm như không nghe, bước vội lại nắm sợi dây vàm của con Thá rồi bậm môi kéo đi. Con Thá đời nào chịu vậy, nó ghìm đầu xuống thở phì phì, miệng hụ một hồi như phản đối, bốn chân chịu cứng xuống đất. Con Thá chịu sớt mũi chớ không chịu rời khỏi chuồng con trâu cái tơ của Sáu Thắm.

- Thôi kệ “tụi nó” anh! Vô nhà uống nước!

Nói dứt lời, Sáu Thắm quay lưng vào nhà, Hai Lẻ Loi đứng bần thần một chút rồi bậm môi bước theo Sáu Thắm.

 

Sáu Thắm làm mặt nghiêm đặt ly nước trước mặt Hai Lẻ Loi nói “Mời anh Hai dùng nước” rồi bước qua bộ ván gõ, ngồi xuống.

Ngồi một mình tại bàn nước giữa nhà, Hai Lẻ Loi cảm thấy ngột ngạt, anh ta nói để che sự bối rối:

- Con Thá… thiệt dị hợm mà!

Khẽ liếc nhìn Hai Lẻ Loi, Sáu Thắm cố ghìm nụ cười khi nhớ tới cảnh ngoài chuồng trâu. Sáu Thắm lấy giọng nghiêm trang:

- Hổm rày chú Tám Hổ có ghé tui, chú Tám có đề nghị tui với anh “hợp tác” hai con trâu. Ý anh ra sao hả anh Hai?

Xoay xoay ly nước trong năm đầu ngón tay, Hai Lẻ Loi nói mà không nhìn người đàn bà góa chồng:

- Tui thấy hơi khó chịu chị Sáu à! Thường thì trâu cày phải quen hơi, ăn ý. Đằng này…

Chợt nhớ tới lúc nãy con Thá hãy còn ngước mặt ngoài chuồng với con trâu cái. Hai Lẻ Loi ngưng ngưng, khuôn mặt rổ ửng lên sắc đỏ.

 

Ngồi trên bộ ván, Sáu Thắm không nói gì, chị ngó mông ra sân và tủm tỉm cười.

Rốt cuộc rồi Hai Lẻ Loi vẫn phải “hợp tác” với Sáu Thắm. Có đánh có kéo mấy đi nữa con Thá vẫn ghìm đầu, ở lỳ bên chuồng trâu nhà Sáu Thắm, không chịu về.

Hôm tiễn Hai Lẻ Loi ra cửa, Sáu Thắm nói với giọng của người làm ăn chín chắn:

- Vậy nghe anh Hai! Chuyện tiền cày anh hai tui một! Tôi coi như có của mà hổng có công.

Con Thá đã bị “bắt rể”, ở luôn bên nhà Sáu Thắm. Bởi vậy mỗi khi có công cày, Hai Lẻ Loi phải dậy thật sớm để qua nhà Sáu Thắm.

Khi tới nhà, Sáu Thắm hãy còn đóng cửa. Nhưng lạ một điều là trước chuồng trâu bao giờ cũng có một ấm nước trà hãy còn nóng hổi. Và buổi trưa nào Sáu Thắm cũng sai thằng nhỏ xách cơm ra đồng.

- Mầy đi nói với má mầy đừng đem cơm ra nữa, tao có sẵn cơm nắm rồi!

Thằng Thiết nhe răng sún ra cười, nó nói:

- Chú đàn ông đâu biết nấu nướng, ăn cơm nắm cá khô hoài sức đâu mà cày.

Hai Lẻ Loi chưa biết trả lời sao thì thằng Thiết nói tiếp:

- Má tui nói, nếu chú không chịu cho tôi đem cơm cho chú ăn, má tui sẽ bắt trâu về, hổng hợp tác nữa.

Hai Lẻ Loi làu bàu:

- Hổng hợp tác thì thôi, đỡ mệt!

Thằng Thiết lại nhe hàm răng sún ra cười:

- Chú hổng hợp tác cũng đâu được! Con trâu đực nhà chú “mê” con trâu cái nhà tui rồi!

Hai Lẻ Loi thấm thía làm thinh. Từ lúc hợp tác trâu cày, Hai Lẻ Loi cố tình tránh chạm mặt với Sáu Thắm. Không biết tại sao Hai Lẻ Loi lại “ngán’ con mắt buồn buồn, bờ ngực tròn tròn của người đàn bà góa bụa. Mỗi khi nhìn thấy, Hai Lẻ Loi cảm thấy rờn rợn. Phần Sáu Thắm cũng vậy, mỗi khi gặp Hai Lẻ Loi, chị ta cũng chỉ hỏi việc trâu cày rồi rút vào nhà, ở miết trong đó!

 

Một buổi trưa, khi đem cơm ra đồng, thằng Thiết nói:

- Má tui nói nay mời chú lại nhà ăn chè, chè thưng ngon lắm!

Hai Lẻ Loi cảm thấy mình như nghe lầm, anh hỏi lại, thằng Thiết gật đầu nói tiếp:

- Tiếc quá, tối nay chè chín rồi, tui lại không có ở nhà!

Hai Lẻ Loi ngạc nhiên:

- Mầy không có ở nhà, vậy mầy đi đâu?

Thằng Thiết đứng dậy, phủi mấy cọng rơm ở đáy quần, nó trả lời:

- Tui ở sân banh, ở đó có chương trình văn nghệ, bộ chú hổng biết hả?


* * *

Dù có ngu cách mấy, Hai Lẻ Loi cũng biết Sáu Thắm mời mình ăn chè chỉ là một cái cớ. Nhưng Hai Lẻ Loi vẫn nằm im trên vạt tre, trằn trọc hoài.

Chồng Sáu Thắm chết đã năm năm, để lại cơ ngơi có thể gọi là khá giả trong làng. Còn Hai Lẻ Loi thì nghèo quá, mười bốn tuổi cha mẹ lần lượt qua đời, không để lại gì ngoài một cặp trâu. Bị bệnh đậu mùa, mặt rổ, đui một mắt nên lớn lên Hai Lẻ Loi mặc cảm sống thui thủi một mình. Ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn chưa vợ con, bởi vậy người trong làng mới đặt chết tên là Hai Lẻ Loi.

Ngoài sân gió chướng đã già không thổi liu riu mà hắt lên từng đợt mạnh, lồng lộng trên khắp ruộng đồng. Hai Lẻ Loi nhắm mắt lại cố dỗ giấc ngủ. Đã quá nửa đêm, Hai Lẻ Loi cố gắng xua đuổi khỏi đầu óc mình hình ảnh Sáu Thắm đang ngồi đợi mình bên nồi chè nguội lạnh.

Bên ngoài, con chó phèn chợt sủa râm ran. Hai Lẻ Loi chống tay ngồi dậy cùng lúc bên ngoài có tiếng gọi:

- Anh Hai thức ngủ anh Hai?

Rõ ràng là tiếng nói của Sáu Thắm. Hai Lẻ Loi cảm thấy bàng hoàng. Trong ánh trăng tháng chạp. Sáu Thắm đứng yên lặng trước sân. Đôi mắt chị đăm đăm nhìn Hai Lẻ Loi, chị nói nghẹn:

- Sao anh không tới?

Giữa lúc Hai Lẻ Loi chưa kịp trả lời, Sáu Thắm đã nói:

- Thôi tui dìa… Dù anh có nghĩ tui là hạng “cột tìm trâu” tui cũng nhận. Tui thương anh mà!

Dứt lời, Sáu Thắm quay người bỏ đi như chạy. Hai Lẻ Loi đứng nhìn theo. Trăng tháng chạp vẫn sáng và dĩ nhiên gió chướng vẫn tiếp tục thổi./.


 


VVM.02.7.2021

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
vietvanmoinewvietart007@gmail.com