Hắn là kẻ được gọi đến sau lời đề nghị của bạn của bạn chủ nhân bữa sinh nhật với lí do “Có thêm hắn cho đủ chỗ. Vả lại nếu không cũng thừa bứa ra lại mất công đổ” . Một cú điện thoại ngắn, súc tích không quá 5,59 giây “Sinh nhật Mún. Đến đi!” . Kể ra hiệu lực khẩu hiệu “chống lãng phí” mà chính phủ đưa ra trong phiên họp gần đây được lớp trưởng lớp 9B áp dụng quá chuẩn xác đến từng tích tắc. Nếu sang phút thứ 6 thì cước sẽ tăng thêm 200 đồng. Rồi hắn đến thật. Lại còn đèo thêm một cô ả với vòng mông rõ mỡ màng chẳng bù cho cái miệng toang hoang tuếch huếch. Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Trộm nghĩ “Phen này, cái Mún có quyết đi buôn mấy thùng đầu đĩa lậu Trung Quốc cũng chả đủ cho cái miệng ngáo ộp cô ả”. Xưa, các cụ bảo “Đàn ông rộng miệng thì sang. Đàn bà rộng miệng tan hoang cửa nhà”. Cũng chẳng đâu xa, tôi không chụp mũ cho ai mà hai cô bạn gái của tôi là bằng chứng rành rành ra đấy. Một cô ở tận Mù Căng Chải nhưng được cái tính tình thoải mái, cô ở một mình buồn nên rủ tôi đang ở kí túc ra ở cùng cho vui cửa vui nhà và “kí túc đông, mày không tập trung học được”. Thì ra. Sau hai tháng tiền bố mẹ cho năm tháng bay vèo theo tối tối cô rủ đi ăn. Hôm thì ốc luộc. Hôm thì cóc dầm. Hôm lại sữa chua mua về vắt quất, thêm chút đá thành sữa chua đánh đá…Cũng đành là ở cùng nhau mà rủ không đi không nỡ. Cô bạn khác ngồi cùng bàn. Đến lớp bao giờ ăn sáng ít nhất cũng hai gói xôi xéo to đùng, vị chi cũng hết tám đến chín nghìn. Chịu! Đàn bà xứ này về nhà chồng có thèm ăn cái chi cũng phải đợi cả bố mẹ chồng ngủ hoặc đi vắng để lục cơm nguội, hoặc chí ít mua gói bỏng ngô để đầu giường tối nhỏm nhẻm nhai. Chồng có cười thì bảo “Nghén mà anh!”. Chuyện ăn đã thế chứ nói gì đến chuyện phùng má, trợn mắt, bặm môi với người khác khi bực bội nữa chứ. Dù ở thời đại này người ta giương cao khẩu hiệu “feminism” rầm rộ trên bìa các tạp chí, phim ảnh,…thì cũng cũng thế thôi. Về nhà cứ phải ngậm tăm mà “vâng vâng, dạ dạ” cho cơm lành canh ngọt nếu không con chẳng có bố cực và tủi lắm! Đàn bà thời nay có phải thân cò đâu mà lặn lội bờ sông nữa chứ.
Quay trở lại chuyện cô ả - người yêu của hắn. Mới bỏ ngón chân cái ra khỏi chiếc dép quai hậu rách toác, ả sà ngay xuống bên cạnh chỗ để bún. Kể ra đầu ả cũng đủ bộ nhớ để lưu và thực hiện răm rắp lời dặn truyền kiếp của các mẹ già “Ăn trông nồi. Ngồi trông hướng”. Hắn đánh mắt liếc cô người yêu một chập rồi nhanh tay hơn nhanh miệng. Đũa cầm trước. Lời chúc tới tấp sau “Hôm nay là sinh nhật Mún, vội vàng quá chẳng chuẩn bị được quà cáp chi. Chỉ có tấm chân tình, chúc Mún ngày càng xinh gái và mai mốt cho bạn bè ăn cỗ cưới sớm! hầy!”. Khi chủ nhân vừa đáp lời “Cảm ơn” xong thì cũng là lúc miếng bò khô đã lọt thỏm trong miệng cô ả lúc nào cũng không hay. Đúng lúc đó hắn quay sang giới thiệu với toàn thể bạn bè “Là bà xã nhà tớ” . Câu không có chủ ngữ tối thiểu để mọi người định danh cô ả là ai. Nếu cô ả tạm nhìn được thì tên lớp trưởng lém lỉnh cũng không để yên. Lớp trưởng vốn hay xét nét. Lúc đến rủ tôi đi, còn rỉ tai “Bà đừng quên chải tóc đấy! Tôi ngán cái đầu bù xù của bà đến tận cuống họng”. “Tui có phải người yêu của ông mà ông lo xa?”. “Chả người yêu nhưng ngồi sau xe thiên hạ nhìn vào rờm mắt”. “Úi chà! Tui đội mũ bảo hiểm rồi mà!”. “Thì vẫn lòi cái mặt ra chứ bộ” . Vì là đi nhờ xe nên tôi gắng bỏ ra những 5 phút để đầu tư đầu tóc. Thành ra tóc tôi mượt nhất, mềm nhất, bóng nhất trong sinh nhật Mún. Hãnh diện một phần mà tự trách mình hai phần, từ lâu không biết tự chăm sóc bản thân để khai thác vẻ đẹp tiềm ẩn. Nếu đặt lên bàn cân nhan sắc giữa tôi và cô ả thì một trời một vực. Tôi không nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng phải làm cho người ta ngoái đầu lại. Bởi sự thông minh vượt quá tầm kiểm soát đã xuất hiện năm lên mười. Rằm tháng bày. Mẹ tới tấp đi chợ mua con gà trống thiến về làm cỗ. Chị hì hục băm củ chuối cho lợn. Hai anh lùa dê vào núi. Bố đi đâu từ sáng cũng không hay. Cây khế bên bờ ao cao. “Khế giòn ai có con thì giữ”. Có ai giữ đâu. Tôi vặt mấy tàu lá chuối khô, lấy phần cuống nó làm dây buộc túm cái liềm vào thanh nứa đủ để với tới chùm khế lắc lư trông đến là ngứa mắt. Ngoắc. Lá khế chưa kịp rụng thì liềm đã rơi từ lúc nào. Một vệt máu dài trên ngón trỏ. Chết. Lần này thì chết chắc. Nghe chừng phải lấp vết liềm cứa sâu hoang hoác đó không thì cả chị cũng toi mà tôi cũng toi. Tôi mang máng đọc ở đâu bài báo để cầm máu lấy nhọ nồi đắp vào. Chị làm theo. Di chứng để lại giờ là một vệt đen nhưng nhức mép ngoài ngón trỏ. Ai cũng sợ. Kể cả hắn. Chơi với nhau lúc còn cởi truồng tồng ngồng đến lúc tóc lởm chởm rủ nhau đi câu chuồn chuồn kim, chuồn chuồn cồ, nặn đất bùn làm gạch táp-lô xây nhà tí hon…Lớn lên học cùng nhau đến tận lớp chín. Cha mẹ hai bên dè chừng “lớn lên gả cho nhau” với lí do “gần nhà xa ngõ. Có gì chạy về nhà mẹ đẻ cho gần”. Thế mà hắn cố cắt đứt lời ước nguyện đó chỉ vì nhìn thấy vệt đen trên tay tôi. Hắn bảo “Tay không tính nữ”. Tôi cũng chả hiểu tay tính nữ là kiểu gì. Phải chăng vươn dài nuột nà như Phật bà nghìn tay nghìn mắt? Đoán già đoán non cuối cùng tôi ngậm ngùi “Có lẽ hôm đó rằm tháng bảy lại chảy máu nên duyên tôi ám đen và chui tọt với người âm?”. Bà Bàng bói “duyên âm, không cắt thì ế chỏng ế chơ!”. Thế là từ đó tôi và hắn không chơi cũng chẳng hỏi thăm lấy một lời. Đùng một cái, hôm nay hắn lôi từ xó xỉnh nào cô ả miệng rộng, mông cong, mắt ti hí đến trình diện thiên hạ như một minh chứng rõ ràng “Ta đây cũng có người yêu” .
Tôi vẫn tỉnh bơ mặc kệ. Hắn tỏ vẻ “Thế nào, M cận? Học chi mà học nhiều rứa? Con gái học nhiều dễ mắc chứng đau một phần hai đầu”. Tôi cũng chả nói lại làm gì. Phạm vi ngôn từ của hắn dù có đi ra thủ đô cũng thế cả. Hắn thích chơi trội biến cách diễn đạt đau nửa đầu thành phân số (một phần hai) cho oách. Cũng giống như kiểu dân nhà quê gặp nhau “Hê hê…lâu”, “Bái..bai”. Ngẫm lại thì may cho tôi. Thông minh nếu có lấy một kẻ thiếu ngôn từ, diễn đạt chưa trọn một câu thì khổ một đời. Nhưng vẫn thấy căm vì đi sau hắn một bước. Chưa có người để khoác tay dung dăng dung dẻ đến ra mắt với bạn bè “Đây, người yêu tớ!”. Bù lại hôm nay tôi lại có mái tóc đẹp, buộc túm gọn đằng sau nên phô ra cái trán dô ngời ngời thông minh. Trán cô ả - người yêu hắn còn lâu mới đạt đến tầm như thế. Trừ cái miệng rộng hoác thì tôi không địch nổi. Nhưng tôi biết đó là nhược điểm và chẳng bà mẹ chồng nào muốn kén chọn cô con dâu miệng rộng cả.
Sau khi nuốt chửng hai bát con con bún chan canh vịt xáo măng, cô ả cũng liếc mắt dè chừng tôi. “Em nghe anh Ng kể nhiều về chị. Chị học giỏi lắm phải không?” . Hóa ra tôi lại là con mồi để hắn câu cô ả với thái độ đầy hãnh tiến “Giàu vì bạn…Bạn anh đầy người thông minh nên sau này mình lắm mối nhờ vả”. Tôi cũng chả phải kiêu kỳ gì nhưng cảm thấy trình độ của mình cũng bình thường, học xong cũng chỉ mong có một công việc đủ sống là được. Nghĩ đến đó, tôi thấy thương hắn quá chừng. Trong sáu năm ở Hà Thành hắn lăn lộn đủ nghề để sống từ bốc vác đến bồi bàn, nhặt tenis.... Cũng tích góp được dăm triệu rồi mua được chiếc wave Trung Quốc chạy rè rè, nhả khói sặc sụa đầy đường. Thế mà về quê tôi điều đó lại lấy làm sang. Trẻ con mới nghe tiếng xe máy rồ rồ cách chừng hai cây số đã í ới gọi nhau túm năm tụm bảy ra đường xem chú Ng cưỡi xe đời mới chở cô gái xứ Bắc líu lo giọng như trên tivi ấy. Một chút lên đời cũng là dư âm để người ta đối ứng và tồn tại trong chuỗi những tháng những ngày nhếch nhác nơi phồn hoa. Dạo ấy tôi không ghét cũng chẳng khinh hắn mặc dù tôi biết rõ mười mươi tình cảnh của hắn. Cũng có lần trong lúc tăng ga lên dốc lượn mấy vòng trong xóm và tình cờ gặp tôi. Chuệch choạc cười. Mặt thõng thệu, méo xệch chẳng khác nào mép trâu đói ợ ra nhai lại. Thương hắn một mà thấy tủi cho hắn mười. Dù sao hắn và tôi cũng có thời là bạn nối khố với nhau. Tôi không ho he với ai về chuyện hắn sống dở chết dở ở thành phố. Bởi tính tôi cũng chả muốn đem chuyện người khác ra xoi mói làm gì. Cốt sao bản thân mình sống thanh thản là được. Khổ nỗi nhìn thấy hắn là tôi không tài nào thanh thản được. Âu cũng là cái duyện nợ chi đây?
Hôm nay, hắn ngồi đối diện tôi. Ngộm ngoạm nhai từng miếng bò khô với tỉ lệ 2/2. Hai người – hắn và ả. Hai miếng. Hai tay. Hai giây, nuốt chửng. May mà chủ nhân chu đáo chuẩn bị nước nôi đầy đủ, hơn nữa lại là Lipton chính hiệu pha loãng nếu không tôi sợ họ nghẹn chẳng đi cấp cứu kịp. Hắn xuề xòa cười “Khi nào M cưới, tớ sang chúc mừng. Dạo này bận quá. Đi làm có laptop, sếp giao việc nhiều hơn”. Tôi biết tỏng là không đời nào hắn dám vác cái thân hình mét rưỡi, cân nặng chưa vượt quá bốn mươi ký, mắt chất tảng dỉ mắt đến chốn đông người. Hắn đang nhạo tôi. Thông minh, trán cao, tạm nhìn được nhưng lại ế ẩm đến nỗi ốm chổng mông cũng chẳng có bát cháo hành của đấng thường quân nào. Nhưng tôi lại thích thế. Tôi có phải là mẹ Âu Cơ đâu mà đèo bòng một lũ con. Tôi không nổi loạn kêu gọi thay đổi tính nữ nhưng tôi cũng chẳng muốn đàn bà, con gái cứ khư khư ôm nghìn câu răn đe muôn thuở. Sự hiện hữu của tôi là tôi được sống thật với cảm xúc, suy nghĩ của mình. Không hiểu sao cô ả - người yêu hắn xin về vì có việc chi đó. Tôi đoán không nhầm “Cô ả căng da bụng, chùng da mắt nên cứ đà hàn huyên này thì sau 12h30 là ít” . Hắn không nỡ để cô ả về một mình đành làm lơ xe đèo sáu mươi ký lắc lư trên chặng đường dài những năm cây số. Trước lúc “Bái bai” mọi người, hắn gọi tôi ra có việc. Hắn thò bản tay dài ngoằng vào cốp xe lôi ra một cái hộp xanh lơ bé xíu trên thắt nơ đen dí vào tay tôi “Quà ngày kia sinh nhật M!”. Tôi ngớ người ra. Hóa ra tôi vẫn tồn tại một phần trong đầu hắn. Mới hôm qua thôi, vệt đen trên tay tôi sau một đêm ngủ triền miên tự dưng biến mất. Có chăng tôi và hắn sẽ lại bình thường hóa mối quan hệ như ngày nảo ngày nào? Để tôi dò xem sau một tuần nữa vệt đen đó còn xuất hiện trên tay tôi nữa không…Rằm tháng bảy.-./.