Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


SÔNG NÚI NGƯỜI TA KHEN BỞI ĐẸP

QUÊ MÌNH SÔNG NÚI... NHỚ THÊM XA


Nhìn lên núi, thấy núi
Nhìn xuống sông, thấy sông!
Núi... thì núi đầy tuyết
Sông... thì sông đầy băng...

Nước Mỹ đang mùa Đông:
Bắc Bán Cầu băng tuyết
Cảnh tuyết băng đẹp tuyệt
Ngồi trong phòng ấm, khen!

Ở đây không nhìn lên
Cũng không cần ngó xuống
Nhìn hình thôi, thấy ảnh
Ảnh - Bóng - Hình, lung linh...

Không thấy cảnh mông mênh,
Sợ lắm, nếu mở cửa
Không khéo mà hơi thở
Cũng đóng băng như sông?

Quê Hương là Núi Sông
Ở đây nhìn không thấy!
Sông quê nhà đang chảy
Núi quê nhà, mây bay...

TÔI LÀ CHIM XA RỪNG THƯƠNG CÂY NHỚ CỘI

Nhiều năm trước bảy lăm, tôi là "người Đà Lạt" tôi nghe tiếng của thác / reo:  "Không có Cháy Rừng!".

Tôi hỏi từng cây thông:  "Sao rừng mình không cháy?".  Cây thông gió động đậy:  "Không ai muốn điêu tàn!".

Sau năm bảy mươi lăm, tôi người "chế độ cũ", qua nhiều trại rừng rú cũng không thấy cháy rừng...

Chế độ mới nhắc luôn: "Rừng còn thì đất còn, rừng còn thì nước còn; rừng còn thì đất nước còn.  Rừng mất thì mất đất nước!".  Nghe thật là cảm động!

... Tôi ra tù chín năm... rồi tôi thành vong quốc!  Nghe nói rừng khô khốc vì... người ta phá rừng!

Rừng không cháy lung tung, chỉ đỏ từng bếp lửa.  Rừng thành nhà thành cửa...Rừng từng ngày tan hoang!

*

Tôi ở Mỹ:  ngỡ ngàng - rừng cháy như tờ giấy.  Những lâu đài mới thấy... năm phút thôi lửa trùm!

Nhiều người mặt có nhăn.  Nhiều người thôi kệ nó!  Những cái xe Cứu Hỏa làm việc rất thản nhiên...

Đa số người có duyên "vì có mua bảo hiểm".  Thiểu số người dù hiếm sẽ có Xã Hội lo...

Đời sống giống như mơ.  Chỉ giấc mơ không giống!  Việt Nam thì vô vọng,  Mỹ cháy bùng  nguy nga!

Tương lai sẽ không xa:  Những lâu đài mới hiện!  Cánh rừng mới sẽ biến thành thắng cảnh phương phi...

Tôi, người Việt bỏ đi, nhớ câu Đà Lạt mãi:  "Lửa Cháy Rừng Điêu Tàn", nhớ rừng thông bạt ngàn... không lửa chừ đã rụi!

Tôi là chim... xa rừng thương cây nhớ cội...

NĂM NAY THÁNG CHẠP THIẾU

Năm nay Tết sớm lạ nha!  Con nít người già ngơ ngác Tân Niên!  Buồn, vui, đều thấy nhãn tiền: năm mươi năm cái Tết mình tha hương...

Hai Thế Kỷ...chẳng chi oan:  kẻ vui công tác, người mang vết bầm:  người lên như sóng triều dâng, người thì gậm nỗi hờn căm làm người...

Lắm người tu, nói "kệ thôi".  Nhà Thờ, Chùa vẫn những hồi chuông vang... Người tu ngó Tết, mơ màng, người không tu hứng hàng hàng lệ sa!

Xứ người, phố Tết phố hoa.  Người ta có lối, phần... ta có đường!  Cảnh kia là cảnh phố phường, sáng bình minh thắm, chiều hoàng hôn phai...

Người ta ai cũng là ai!  Trần ai cõi cát bụi bay cõi đời... Người già không thích rong chơi, trẻ con Tết chỉ ngày rồi cũng qua!

Đứa cháu Ngoại nói Ngoại à:  "Mùi nhang thơm quá, giống hoa ngoại trồng!  Ở đây có núi có sông, con lái xe, Ngoại với con vòng phố nha...".

*

Ngoại hôn cháu, Ngoại nhìn xa:  Quê Hương của Ngoại vẫn là Đại Dương...



VVM.16.01.2025.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. vietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .