Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
             





Sonnet 97

How like a winter hath my absence been
From thee, the pleasure of the fleeting year!
What freezings have I felt, what dark days seen!
What old December’s bareness every where!

And yet this time removed was summer’s time,
The teeming autumn, big with rich increase,
Bearing the wanton burden of the prime,
Like widow’d wombs after their lords’ decease:

Yet this abundant issue seem’d to me
But hope of orphans and unfather’d fruit;
For summer and his pleasures wait on thee,
And, thou away, the very birds are mute;

Or, if they sing, ‘tis with so dull a cheer
That leaves look pale, dreading the winter’s near.


Sonnet 97

Mùa đông ngâu như thế này khi thiếu vắng anh
Với người, niềm vui trôi cùng năm tháng thoáng qua!
Lòng anh buốt giá làm sao, những ngày buồn tênh!
Ôi tháng mười hai cũ càng trống trải gần xa!

Và qua mùa này những ngày hạ trắng nắng tràn,
Mùa thu đong đầy, miên man vàng rơi ngập lối,
Cưu mang sinh tồn nghiệp duyên khởi sự mầm non,
Cồn hoang lắt lơ góa phụ ngóng người tay với.

Bao nhiêu dồn lên này dường dành cho riêng anh
Nhưng hy vọng cút côi và trái xanh non dại;
Vì hạ hồng hoan lạc thú chờ đợi người tình;
Và, nghìn trùng xa cách, bỏ lũ chim non dại

Có chăng, chúng líu lo những tiếng nghe buồn ghê
Những chiếc lá nhợt nhạt, hãi hùng khi đông về.

Stanton Nov. 24Th, 2024 (2:25 nửa khuya)



VVM.16.01.2025.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .