Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


GOM LÁ HƠ ĐÔNG

MONG ẤM LÒNG NHÂN THẾ


Tôi gom hết lá mùa Đông còn sót đốt nhìn trăng chờ đêm Noel. Còn tuần nữa là còn bảy đêm, lạnh sẽ bớt được chút nào, mong thế...

Nhà ở Mỹ, một chút vườn nhỏ bé, trời vẫn bao la không giới hạn nào. Lá không nhiều nên ngọn lửa không cao không vượt quá cái phiền hàng xóm...

Tôi nghĩ đến em bé bán diêm góc Nhà Thờ, chồm hổm, bật que diêm rồi bật hết hộp diêm, lạnh tay run mà lại ấm trong lòng... rồi em chết từ hai chân bất động...

...rồi hai tay của em cũng cứng.  Cái đầu em gục xuống ngực, làm thinh.  Hồn em bay, bay lên trời xanh, trăng đổ lệ cho mây đưa Ngoại tới.

Bà Ngoại của em không cần chờ đợi.  Em sà vào lòng Ngoại và khóc như mưa.  Mười năm của em, mười năm tuổi thơ, một truyện đời xưa Noel còn cái bóng...

*

Bảy đêm nữa chuông Nhà Thờ vang vọng đưa em về bật tia lửa đơm hoa, biết đâu chừng thiên hạ người ta đều là Ngoại của em yêu quý?

Tôi gom lá mùa Đông, bât diêm, suy nghĩ... viễn vông và tôi nghĩ viễn vông... lá cây ngô đồng... lá cây ngô đồng... chiếc đầu tiên vàng rụng...

Có chiếc sau cùng biết đâu rơi trúng lòng mùa Đông, lòng của nhân gian.  Ánh trăng tan.  Trời biển mênh mang.  Bốn bờ rào lao xao tình lối xóm...

TÔI ĐI KHÔNG THẤY PHỐ

KHÔNG THẤY NHÀ

"Biết ai tri kỷ đời nay
Mà đem Non Nước làm rày chiêm bao!"

        * Nguyễn Trãi, 1425


Mỗi ngày, đọc thơ là muốn khóc!
Quê Hương!  Tổ Quốc!  Xa vời...
Hà Nội không biết cười
...vì có sông Tô Lịch!

Nước đen, đen ngòm cứt,
chảy giữa lòng Thăng Long,
không thấy hình con Rồng,
chỉ thấy hình con Ngỗng...

Ngỗng kêu, buồn lồng lộng,
ba-mươi-sáu phố phường ơi!
Trần Dần làm thơ chơi:
"Tôi đi không thấy phố, thấy nhà,
... chỉ thấy mưa sa trên màu cờ Đỏ!".

Bốn ngàn năm Lịch Sử
còn sót được câu thơ!
Thơ như thế là mưa,
nước mắt trời nhỏ giọt!

*

Bài thơ, từng câu xót
Xót xa phận con người...
Hồ Chí Minh buông xuôi
...Di Chúc, không ai đốt!

Lăng Ba Đình muốn ngộp,
ba cánh cửa im khe...
Tiếng chim cú từng khuya
kêu vang buồn thảm thiết!

*

Thơ tôi đây, ai mệt
đừng đọc nhé, nghe người!
Chúng Ta... một lũ lạc loài (*)
Lạc Long Quân... lạc lõng!

Bỏ đi, vì Hy Vọng,
mà về, ngao ngán thay!
"Man mác vì đâu ngao ngán nỗi?
Đường về, chiêng đã gác chênh chênh!" (**)

Thơ của Chu Mạnh Trinh!
Trời ơi thơ Chu Mạnh Trinh!
Tú Xương từng giật mình:
"Đêm đêm nghe tiếng ếch..."
(***)

(*) Thơ Vũ Hoàng Chương:  "Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa, bị Quê Hương ruồng bỏ, giống nòi khinh!"
(**) Thơ Chu Mạnh Trinh trong một bài Vịnh Đoạn Trường Tân Thanh.
(***)  Thơ Trần Tế Xương bài Sông Lấp Nam Định: "Sông kia rày đã nên đồng, chỗ nàm nhà cửa, chỗ giồng ngô khoai; đêm nghe tiếng ếch bên tai... giật mình cứ ngỡ tiếng ai gọi đò!".

BÀI THƠ NÀY EM NGỦ DẬY 

LÀ EM THẤY THƯƠNG


Chắc chắn hôm nay nắng sẽ lên muộn em à!
Bảy giờ sáng đã qua, mặt trời chưa mở mắt!
Xe mở đèn không tắt.  Phố xá mờ mờ sương...
Anh để xuống nụ hôn, môi em vầng nguyệt nhé!

Con mắt em, giọt lệ, ai biểu mà nó tròn?
Mũi em là đỉnh non, tuyết bay bay trên đó...
Hơi thở em là gió.  Gió mùa Xuân.  Tết rồi!
Anh nói, em bật cười:  "Sáng trưng kìa, ngoài ngõ!".

Ờ nhỉ, hoa đang nở, tại vì em đấy nha...
Chưa bao giờ mình xa từng câu thơ em nhỉ!

*

Rồi... nắng đã lên, một tí!
Nắng!  "Nắng lên được một sào!"
Tổ Quốc ta xưa, sau...
vẫn là câu ngộ nghĩnh!

Tôi nhớ thời tôi lính, nghe lính nói... ngẩn ngơ!  Nắng mới lên một giờ sao tính bằng sào vậy?  Lính chỉ cái sào vắt ngang hai cây bông giấy:  nó dài hai thước mấy, nắng lên chừng đó mà...

Bây giờ tôi thấy hoa nở từ em yêu dấu.
Nắng lên chắc nắng đậu mãi mãi đầu tóc em...
Tôi nghe tiếng trái tim gợn âm ba tờ giấy
Bài thơ em sẽ thấy, lát nữa, chờ nha cưng!

*

Ai có lòng sáng trưng mà không yêu thơ chớ?
Bài thơ này, em ngủ, dậy là em thấy thương...
Email, tôi gửi nụ hôn:  Anh Hôn Em Buổi Sáng!
Email nàng, đáp lại:  Tình Yêu Ơi Muôn Năm!



VVM.20.12.2024.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. vietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .