Đêm qua trên đồi cỏ
Mơ thấy chuyện chúng mình
Mùa xuân về qua ngõ
Sắc hoa vàng lung linh.
Ký ức xanh thầm lặng
Tan trong sương ban mai
Ráng chiều bày nghi lễ
Nhặt nỗi buồn tàn phai.
Sóng chòng chành đáy mắt
Ráng chiều đầy hân hoan
Chối non reo tí tách
Nở trên bờ môi ngoan
Muôn sắc màu lấp lánh
Giấu mình trong lá sen
Mềm môi ly rượu ngọt
Hương cốm tình lên men.
Ngày lang thang trong gió
Hát trên đồi cỏ non
Hoa vàng bay qua ngõ
Ai nhớ thời xuân xanh?
NGƯỜI ĐI TÌM GIẤC MƠ
Em đi tìm giấc mơ
Trên đồi hoang lộng gió
Một nơi nào không nhớ
Dưới trăng xưa hẹn hò
Lấp lánh mấy trang thơ
Những-ngày-xưa -thân-ái
Nếu một ngày anh hỏi
Nắng xuân hồng cánh môi
Biết tìm đâu anh ơi
Giữa dòng đời tất bật
Tự tay mình đánh mất
Khi trời xanh vẫn xanh
Mùa xuân trên tay anh
Trôi về miền xa thẳm
Dấu thời gian rất mỏng
Làm sao để khỏi bay
Em xuống phố sáng nay
Nghe tim mình nhắc nhở
Ước-chi-trong-bụi-đỏ
Ta còn gặp lại nhau?
NGƯỜI ĐI TÌM GIẤC MƠ
Đâu phải nắng mùa đông da em mịn trắng
Nắng mùa xuân hây hây má em hồng
Và mùa thu nắng ửng vàng lên mái tóc
Cái nắng hè vàng áo lụa em phơi
Tuổi thần tiên em xanh tháng ngày của nắng
Có cái nắng ngu ngơ
Những buổi tan trường
Em thấy nắng trổ hoa
Lao xao trong tiếng chim chuyền ngây ngây mùi cỏ
Bồng bềnh trôi trên môi người rất lạ
Em tự để hồn mình đi lạc
Cảm nhận một chút ngu ngơ
Trái cấm không phải là loài độc dược.
Em đợi bình minh lên
Căng lồng ngực nghe tim mình nín thở
Đón nhận món quà xuân đầu tiên của nắng
Xanh trong mắt người tình
Bay qua dãy ngân hà xa thẳm
Đậu trên vành môi màu vang đỏ
Ướp tóc em thơm lừng hương bồ kết
Đi qua một thời thiếu nữ.