Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


cầu sông Trẹm


KHI QUA CẦU SÔNG TRẸM

Phà qua sông ngày cũ
Đã thay bằng cầu treo
Buổi tôi về cố xứ
Hồn soi nước trong veo
Về ngang qua sông rộng
Dòng trôi theo ngày trôi
Thả nỗi buồn lên sóng
Thả trôi giấc mơ đời !
Về ngang qua sông Trẹm
Con nước chiểu mênh mang
Nhủ thầm – đi hay đến
Bên kia bờ tôi sang ?
Qua cầu treo gió lộng
Bóng tôi và bóng em
Nắng chiều nghiêng khói sóng
Sông chiều nước đang lên
Cùng em qua sông rộng
Không còn chuyến phà xưa
Nghe trên từng con sóng
Như còn tiếng chèo khua…
Đưa em về quê cũ
Theo cầu mới qua sông
Thương bóng chiều cố xứ
Miền sông nước mênh mông ...

BÓNG MẸ TRỜI QUÊ

Lòng mẹ như dòng sông châu thổ
Chở đầy thương nhớ phía trời quê
Con như hạt phù sa bé nhỏ
Trôi đi – bồi lắng những bãi bờ
Đồng đã chuyển mùa bao năm trước
Cây lúa thu mình trên đất quê
Như thấy giữa chiều mênh mông nước
Rơm rạ nằm phơi đợi mùa về…
Con giấu trong chiều buồn đất khách
Nghe đâu đây ngọn gió đồng bằng
Bao năm chân còn quen mùi đất
Của một thời lội ruộng tắm sông
Nắng mưa làm mẹ phai màu tóc
Một chốn quê nhà mây trắng bay
Mùa qua hạn mặn sang mùa lụt
Dòng sông phơi bãi lại dâng đầy
Mẹ như bóng trời quê lồng lộng
Cho con nơi chốn để trở về
Một mai bóng chiều quê tắt nắng
Con còn hoang lạnh cả giấc mơ !



VVM.28.02.2024.