MỘT THUỞ GIAO THỪA
Trong đêm giao thừa
tâm hồn ta đang trôi đi trên dòng sông cõi người
cơn trầm cảm quan san thế kỷ phôi phai
đang lặng lẽ rút ra khơi
cuốn theo bao lớp rong rêu vàng khô
bong ra từ trăm năm tường thành phố đã xa xưa
Nhấp những giọt rượu cuối cùng
nghe thành sầu rạo rực... tiếc nuối
hiển lộng đâu đây
một thời thanh xuân
Những câu thơ
khao khát chuyện yêu đương
như ngày nào
nơi quê nhà một thuở ngu ngơ
trong thẩn thờ cô quạnh
là bài tình ca khai bút mệt nhoài
nỗi nhớ
Đại dương vẫn bao la
như ngàn năm qua từ thuở hồng hoang thiên cổ
và xuân vẫn yên bình
như người con gái đẹp có bao giờ không ngoan
Thèm thuồng ghê những cơn mưa
những cơn mưa Xuân
những cơn mưa bóng mây
vùng địa đàng nào ẩn hiện
ngồn ngộn
bẽn lẽn
gọi mời yêu thương
cho hồn ta bao lần khởi sự
sa lầy
vào mê lộ nghê thường miên viễn
Phút chốc
biển cả xôn xao
phận người hoang phế
ta bàng hoàng
dạt năm tháng rong chơi
sững sờ
ngỡ thời khắc giao thừa nầy nơi quê người đã nên cố quận
còn xa lắc xa lơ...
(11:45 khuya) Stanton 25 Tết Giáp Thìn 2024
EM QUI NHƠN (NHỚ NGƯỜI XƯA)
Phố xanh gầy phố nhỏ hiền ngoan
mây hôn hoàng và biển ngọt vây quanh
Người Xưa xa hai trăm năm trước
tiếng em cười nhớ lại một mùa Xuân
Phố chuyển mùa thuyền lướt ra khơi
từ thượng đạo nước xuôi ra Thị Nại
chiều mưa giông về được mùa cá bạc*
trăng vàng lên ai say mộng ban đầu
Phố chiều thơm mùi gió trùng dương
về rối tóc vờn bờ vai con gái
chút vô tình đôi mắt em khép nhẹ
ta suốt đời khờ dại tuổi đôi mươi
Em năm xưa và em hôm nay
em bao giờ và em của ngày mai
ngày biển động qua thăng trầm mấy thuở
em Qui Nhơn nguyên vẹn mới liêu trai
Hồn nguyên sơ trăn trở phôi pha
cuối con đường vẫn bất chợt ngu ngơ
giọt long lanh đọng hoàng hoa mấy độ
nụ hườm non trái chín mọng sương mờ
Hồn viễn xứ mơ hồi cố quận
em Qui Nhơn vai nhỏ vướng tóc thề
ngày ta về dậy men màu kỷ niệm
trăng vàng lên sẽ kịp lối đi về**
Phố xanh gầy phố nhỏ hiền ngoan
em Qui Nhơn đêm chờ ai không ngủ
ta cúi đầu nhớ lời Người Áo Vải
về Thăng Long mở hội đón Xuân vàng
(10:26 khuya) Stanton Jan. 29th, 2024
*vào tháng 9 chuyển mùa hay có mưa giông chiều cũng là mùa cá nục biển Qui Nhơn
** Thuyền ai đậu bến sông trăng đó/Có chở trăng về kịp tối nay (thơ Hàn Mặc Tử)
KHỞI SỰ XUÂN
Đêm giao mùa
ngắt lạnh ngàn mưa
nhẹ nhàng tinh thể Xuân xa xưa về
Hồn như sương
đọng lá hoa cồn
thiên niên vạn kỷ vẫn còn hoang sơ
Mới như Xuân
sắc nhuộm trần gian
sáng nay chợ tết mai vàng nguyên trinh
Đường phố quen
dập dìu tình nhân
ngẩn người bắt gặp gái Xuân mỉm cười
Dòng thời gian
khởi sự ngập ngừng
dường như em cũng thiên nhiên lạ lùng
(9:55 PM) Stanton Jan. 19Th, 2024
NỬA KHUYA NGHE NGÂM TỐNG BIỆT HÀNH
vườn sau vắng ngắt trời vào đông
mưa chưa trở về im khôn tưởng
sao nghe trong lòng tiếng hoài thương
từ độ trùng trùng cầu mơ gãy
người hư danh ảo, người tà huy
Cố quận! Cố quận! Mùa cố quận
Ba mươi năm cơ hồ như không
chắc không còn… về thăm cố quận
quê người lâu quá thôi nên quen
Người đi! Người đi! Không quay lại
đường xưa lối cũ xem như không
năm ngoái hoa đào vừa hé nụ
nguyên xuân năm nay phố vàng hoa
Một năm! hai năm! Dẫu mười năm
tình như con nước xuôi thượng ngạn
đôi lúc ngập ngừng nhớ cố nhân
tuyệt lộ, hề!… quay lại?… mù sa!
Một mai ta có hồi cố quận?
tìm mãi không ra xóm ngày xưa
Ừ! Thà một đi không trở lại
tội chi Lưu Nguyễn lạc thiên thai?
(2:45 nửa khuya) Stanton Dec. 13Th, 2023