Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      



tranh Đỗ Duy Tuấn (Huế)


Xuân Thì Đêm

Mùa xuân về bên gối thơm
em tô môi màu mận chín
ơi ngát nồng hương thủy tiên
anh trườn mình lên. lính quýnh

Cũng là hương da ngày cũ
mà sao anh thấy mùi say
ngất ngư cơn mơ tháng chạp
thơm nồng dạ hương giêng hai

Làn da nâu như khô hạn
tuôn tràn qua hồng thủy đêm
ơi em quách thành xiêu tán
say khướt trong đêm gió mềm

Tưởng em về với xuân ca
tưởng em ra giêng ngày cũ
tưởng em dạo phố cùng hoa
mà sao hoa còn trổ nụ

Anh đón mùa xuân tưởng em
năm xưa qua căn nhà đó
nay ôm giấc mộng cũ mèm

chỉ còn mình anh đứng ngó
Em qua chưa tuổi xuân tươi
có cơn dậy thì réo gọi
rồi như gió hú cùng người
em vẫn im lìm tiếng nói

Xuân Mơ

Em ơi cơn mộng dữ qua chưa
từ khi người bỏ đi biệt xứ
bỏ lại ta cùng cơn gió dữ
mái nhà tranh run bật giữa mùa

Cơn gió xuân tình chao nghiêng em
cành xanh sà thấp xuống bên mình
là lúc trời mưa dầm tháng chạp
mưa chập chùng theo bước tháng năm

Gió giật mùa xuân em đi qua
Anh quờ quạng tưởng chừng em đến
Mùa tháng giêng anh đang nhớ nắng
Có em về bên bến hoàng hoa

Nghĩa là xuân anh đang mơ tưởng
Gió đưa em về cùng anh lưu vong
Không ngờ anh qua ngày mưa nắng
Gió một chiều sao bỗng rỗng không

Xuân Tưởng

Em đi biệt một chỗ nằm
Ngàn năm ngó mãi dáng trầm hương xưa
Cúc tần nở muộn ngày mưa
Quan san xưa cũ giao mùa chợt qua

Mùa xuân rụng rớt quanh ta
Đóa hoa thương nhớ cũng xa nghìn trùng
Phượng rơi ngoài cõi mịt mùng
Em đi đâu mất lạnh lùng hở em
Mai về gói kín hương đêm
Ủ hong giấc mộng bên thềm nhớ nhau
Rửa tay gác mộng xuân nhàu
Về ôm cổ độ "thương hoài ngàn năm.

Khúc cho em đêm giao thừa

Này em này nhỏ này yêu dấu
Ta như sỏi đá dấu chân mòn
Mưa bay đầu ngỏ hoa lan nở
Giữa trùng trùng đậu xuống hư không

Anh như con bướm cơn say ngất
Đậu xuống tình em giữa biệt mù
Tỉnh thức ta là em đo nhỏ
Mưa mười tám tuổi buổi vàng thu

Trời cũng xanh tươi màu lá non
Như em tươi mát tựa trăng rằm
Ta thản thốt yêu như trẻ nhỏ
Mùa xuân bên ngỏ biếc trăm năm

Yêu em lần chót này em bé
Giữa đêm khuya trời đất hòa nhau
Ta nguyện như lòng ta rất nhẹ
Nguyên tận tình đá nát vàng thau

Thầm Thỉ Xuân

Em ghé bao lần xuân tươi rói
Lòng anh thấp thỏm những mầm xanh
Ngoài hiên một khoảng trời mây thấp
Đất xoay nghiêng non nước còn gần

Dạo đó nghe lòng anh đứng lại
Giữa mưa giữa nắng giữa mơ hồ
Chập chờn cơn mộng hoa tim tím
Hương cốm chập chờn đá san hô

Như em chim chóc bên vườn mộng
Nắng thuở mười lăm ngát lá non
Xuân cũng đứng yên bờ tỉnh lặng
Giòng đời còn mãi một màu son

Hai mươi hai mốt trong vườn nắng
Cùng lũ chim về quanh cây xưa
Mưa xuân rắt hạt nghe mềm mại
Như tóc em về hiên phất phơ

Ngày đó anh yêu loài bướm lạ
Trở về bên giếng nước xót xa
Thấy em như sóng trường giang đỗ
Tỉnh tọa còn chăng hồ trường ca

Ta say hướng mãi trời vô tịnh
Thất thố mùa xuân cũng đến gần
Ta cất công tìm hương phong nhụy
Em về cùng bướm mới quanh sân

Ngày đầu tháng giêng tây
anh yêu em. thiệt thà

Cho Ngô Thanh Mỹ


TRời buốt giá mùa đông
Chưa qua mà thấy ấm
Riêng cho em. Một đời
Lần sau cùng. Em nhé

Đêm miên man. giấc ngủ
Em say vùi. bên anh
Hơi thở đều. hạnh phúc
Ngày ngày qua. An lành.
Hôm nay là ngày mới
Mới rợi đó à em
Tình trải dài chăn chiếu
Như con suối thần tiên
Anh đã bỏ ngày qua
Những ngày trời và đất
Không còn là hương hoa

Anh đã bỏ ngày qua
Những cuồng điên mất mát
Những dấu tình xót xa
Đã xa rời. hút mắt

Ra giêng rồi em ơi
Của tháng ngày dương lịch
Quanh chiếu chăn em nằm
Có Anh. Em. Cổ tích
Em hãy là. Ni cô
Trong lòng anh. Thánh thiện
Mùa xuân hồng lên ngôi
Qua đi. Ngày dâu biển

Hãy bình yên đất trời
Và bình yên lòng người
Ngày đầu năm mới rợi
Tô môi hồng. Em ơi!
Tô môi hồng. Cho em
Môi hồng ngày. Năm mới
Anh yêu em. Thiệt thà

Áo Nguyệt Rằm

Anh tự nhiên muốn đổi em tên khác
Là Nguyệt Rằm có được không em?
Tại vì ngày xưa em thường đi lễ
Chùa trang nghiêm em lặng lẽ bên thềm
Em cầu nguyện gì nhìn thành kính quá
Đôi mắt lim dim như ở nơi nào
Có Phật Quan Âm ngó em đó nhé
Không được một mình, nguyện ước xa xôi
Anh cũng đi chùa mỗi lần rằm tới
Để ngó em và cũng để nguyện cầu
Để nhìn áo vàng em về qua ngõ
Dáng nguyệt rằm có mặt nơi đâu?
Anh nguyện thế, mà nay em đi mất
Chùa vắng em trong tháng năm qua
Em bỏ bạn, bỏ chùa, bỏ nam mô Phật
Hay em đi về...với cõi phù hoa
Nên mỗi ngày rằm anh hay đến đây
Quỳ lạy Phật để thấy em thấp thoáng
Em trăng rằm lẫn bóng cỏ cây

Khắp cả mùa thu đông gió thoảng
Có ai đó mơ động hoa vàng
Còn anh chỉ còn em trong nỗi nhớ
Chỉ còn em trong tháng ngày xưa ấy
Nên đợi hoài dáng nguyệt rằm em
Em áo vàng giống như trăng thuở nọ
Áo vàng bay trong sân ngày Vu lan
Thuở (khắp những chùa em đều có mặt)
Còn anh thương mãi Áo Nguyệt Rằm...

Mùa thu tôi

Có phải mùa thu đã đến rồi em
Hàng hiên nhà bên ruộm vàng hoa cúc
Nhưng hiên nhà anh vẫn mịt tăm
Có lẽ tại em không về được
Ơi! Mùa thu! mùa thu! năm ấy
Tháng chín...có phải mùa thu không?
Đến nay anh đã quên rồi đấy
Mình anh đìu hiu với thu phong
Xưa thu ruộm vàng trên khắp phố
Phố và làng quê Việt Nam ta
Những chiếc lá vàng rơi đâu đó
Lá rơi vương đầy tóc em mà
Lá vàng bay bay trong gió lạnh
Cả một vùng ruộm vàng hồn anh
Bây giờ thì tim anh ngất tạnh
Ngó mùa thu qua quả tim mình

Ơi! mùa thu tháng chín quê nhà
Của ngày nào sao mà xa lắc
Ơi! tìm đâu một nước non xa!
Anh chong mắt ngó thu bằn bặt
Anh đã xa đất nước lắm rồi
Xa cả em trong mùa thu đó
Nên mùa thu cũng chết mất thôi
Tất cả dấu xưa đà cất vó
Xin gởi mùa thu lời xin lỗi
Tháng chín qua sao quá âm thầm
Không còn vàng rưng màu hoa cúc
Không còn ngày xưa, một thanh âm

Nhớ giao thừa xa xưa

Giao thừa ơi, giao thừa ơi
thời gian trôi chậm tôi mời em sang
Em về cách trở đò ngang
Tôi ngồi đếm giọt thời gian trôi hoài

Em về tóc ngập bờ vai
Cùng mang dáng mỏng áo dài bay bay
Em xinh cùng nụ hoa cài
Ngất ngây tôi ngắm dấu hài ngày xưa

Tôi cùng em đón giao thừa
Mơn man cơn gió bay vào giấc mơ
Giao thừa ơi cuộc bể dâu
Rã tan giấc mộng ban đầu rất thơ

Tôi bao năm sống ơ thờ
Xa em như một bài thơ lỡ làng
Giao thừa xưa pháo reo vang
Tôi yên lặng đợi em sang bên mình.

Có cơn mưa rớt thình lình
Em tôi ướt áo... cuộc tình cũng trôi
Trời mưa ướt áo em rồi
Làm sao sưởi ấm đôi môi nhạt nhòa

Em cho tôi nụ hương hoa
Mối tình đầu cũng xa rồi người ơi
Bao giao thừa đã xa xôi
Nhưng tôi mãi nhớ tiếng cười năm nao

Bây giờ đất lạ xôn xao
Đón xuân sang với câu chào thiết tha
Sao tôi lòng thấy vỡ òa
Nụ cười em - tôi mù lòa viễn mơ



VVM.18.01.2024.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .