biết mình ở nơi xa vẫn ngỡ chiều Đà Lạt, dã quỳ vàng sáng mỗi chân dung, cây thông biếc cứ mong mình hoang dã bên lề quốc lộ xuyên Đông Dương, thác xả nước cạn lòng cao nguyên cũ, em có còn tìm tiếng chim non thảng thốt, bụi cỏ nào ẩn dấu nguy cơ. Không ai cấp visa vào vương quốc ngây thơ, anh làm sao về thuở ấy? người lính biên phòng của lãnh địa ý thức giữ anh lại bên này, em vẫy tay xa dần trên chuyến xe vào sâu nội địa của tâm linh, con sóc hồng bay qua rồi ngày mai hồn nhiên quay trở lại, biên giới là nghiệp chướng phận người, con người thích tự xích chân nhau.
2-
nhớ thương nhiều đâu dễ bên nhau, chim hồng hạc khắng khít một đôi, tiếc rằng mình không phải loài có cánh, cánh máy bay chưa hóa thành cánh chim tự do, cánh của cạnh tranh ,cánh của ly tan, cánh của hủy diệt, hạnh phúc của đôi sam biển bao giờ đến được loài người? em bế con chưa thành tượng đá, anh cầm tri thức trên tay làm công cụ khai phá mở đường về lại quê nhà, ai đánh tráo công cụ của anh thành duy lý, nên không chặt dọn được bụi gai tâm tư, ngẩn ngơ kẻ dại khờ.
3-
hàng triệu năm loài người bước đi, vài ngàn năm dọn mãi lối mòn, kỳ tích không phải đền đài thành quách làm bằng
xương máu người để lên mặt trăng vẫn nhìn rõ được, bắn rã hạt nhân hay chất vàng thành núi, lối mòn thảm họa kiếp người, kỳ tích là thiên
nhiên vô thường, anh ở miền nhiệt đới cùng bán đảo với em, sao đất này là vô thường của oi bức ? Ngôi chùa mát lạnh kỳ diệu dưới bóng rặng
thông, giữa mùa đông rừng dã quỳ lợp kín sắc vàng, mười ba cánh vây đài hoa ngây ngất hút say hạt vũ trụ chảy đến từ hàng tỷ năm ánh sáng,
tiếng réo gió cao nguyên Paksong nhắn lời về Đà Lạt, vô thường nóng chính là vô thường lạnh! anh lặng thinh bước lên dây vũ trụ, thế giới
tâm tiêu vong biên giới, anh về với em không cần passport, công cụ tâm thức xóa tan hòn đá chận đường.
Paksong – Laos, 5.12.2008
EM SANG NĂM
khát khao em của sang năm
mùa xuân sẽ hát lời thầm tuổi anh
từ tình yêu khỏa yên lành
học trò mười bẩy xây thành phố riêng
em cho hương vị cuồng điên
trời thơm đất mát anh ghiền mùi hơi
năm nay anh đến đỉnh trời
nếu em làm cốt xương đời sống đây
với thành phố bụi mù bay
vì quăng cát sỏi suốt ngày xôn xao
năm rồi tay mỏi thương đau
em xa một bước đã bao la buồn
sang năm mới một cổng trường
chắc em heo hút cùng đường anh đi
1/1964
VỀ ĐỒNG BẰNG
mênh mông đồng cỏ vây tròn
xuôi dòng nước nhỏ chảy mòn dấu ghe
con kinh vạch một lối về
bông sen đứng thẳng bốn bề hồng tươi
nở như những đóa sen cười
hay còn em ấp đợi người phương xa
em ơi đường tới quê nhà
bỗng đâu cò trắng bay qua trăm miền
không là những bước đầu tiên
sao anh bỡ ngỡ bưng biền vào xuân.
đám tràm mát chỗ đứng chân
mái nhà mới lợp cọng đưng vừa vàng
ruộng mương mùa mới sửa sang
nhìn bông lúa trổ rộn ràng chồi cây
miền Đông có hiểu miền Tây
em ơi, rừng núi nắm tay đồng bằng
anh đi không hỏi xa gần
càng đi càng nhớ bước chân trên rừng.
Bờ bắc Kinh Nguyễn Văn Tiếp – 2/1975
NỤ HÔN KẾT TRÁI
nụ hôn lơ lửng tầng không
phấn hoa thụ trái chạnh lòng hồn nhiên
em đi lượm tuổi hoa niên
trên non dưới lũng, trước sân sau vườn
sơn dương xuống núi hành hương
về thăm em gặp cội nguồn mùa xuân