“Vườn người nở đóa trà my
Ngẩn ngơ ta đứng bên ni mà buồn"
(Thơ Phạm Miên Trường)
Liêu xiêu từng giọt mưa nguồn
Hồn pha lê vỡ miên trường nỗi đau
Mưa qua những cuộc tình sầu
Tan mây còn lại biển dâu một đời
Người về qua nhánh sông vơi
Có con thuyền đắm không lời trối trăng
Vườn xưa lau cỏ bủa giăng
Ngóng sang bên nớ đã tàn giấc mơ
Chiều nghiêng vệt nắng bơ vơ
Đẫm màu hổ phách bên hồ quạnh không
Trà my một thủa phai hồng
Từ lâu đã chết trong lòng cố nhân
Một lần ngoảnh lại thanh xuân
Câu thơ ngày cũ rưng rưng cõi lòng
Lệ rơi vào chốn thinh không
Khuất trong mưa nắng một dòng sầu bi
ĐỜI THÔI TRANG ĐIỂM
Tóc nhuộm rồi cũng phai
Son lì rồi cũng nhạt
Má hồng nào rồi cũng phôi pha
Chỉ còn những ngã ba sông lỡ làng trên gương mặt
Cánh chim thanh xuân bỗng một ngày bay mất
Để lại dấu chân hằn sâu đuôi mắt
Để lại ta héo hắt nụ cười
Khi tình yêu cũng vỗ cánh bay đi cuối mùa hương mật
Người đàn ông thơm mùi cà phê trưa vắng
Đi đâu suốt mùa hè nắng toả
Cặp kính râm màu trà làm cái nhìn đặc quánh
Môi không đường đắng ngắt nụ hôn xa
Những bông hoa li ti nở trên vạt đồi nghiêng dốc
Bước ta về xiêu đổ bến hư không
Trời thu đông xuôi một dòng sương tuyết
Một dòng phai biển tóc lặng muôn trùng
Thôi một nét mày phóng túng
Thả hai hàng mi khô cong
Điểm trang chi cũng là ta vỡ mộng
Trong gương đời một chiếc bóng quay lưng