Việt Văn Mới
Việt Văn Mới




tranh của họa sĩ Dương Sen
      
TIẾNG CA TRẦM THỔ

tháng bảy gặp em
mùa nắng đỏ
trong mắt biếc man man
em . nhoẻn nụ nhiệm mầu
phản phất hoa mộc lan
gợi nhớ trong tôi
tiếng ca trầm thổ
nửa úp nửa mở
cho hồn lênh đênh
trong nụ cười thắp sáng hôm nay
ôm choàng lấy bóng
nắng ngã nghiêng cười
dị ứng một thời trong tay mềm yêu dấu em còn nhớ ?
nắng dọi nghiêng bờ vai sầu muộn thuở ban đầu
ngày tháng nào dường như đếm ngược
cuộc nỗi dậy trong tôi qua tiếng nhạc
gục lên vai cho tóc xỏa đôi bờ . mưa rớt hột
tháng bảy trước tháng bảy sau cùng một nghĩa như nhau
đưa em vào quán nhỏ nghe thì thầm trong tiếng thở mong manh
tưởng như mất hút vào đêm cho trăng sao lồng lộng gieo tình
yêu dấu lên từng phiếm dương cầm mời mọc cụng chén qua tay
trong nhịp bước nhẹ tênh bềnh bồng theo con nước điềm nhiên
đưa dĩ vãng vào khoảng trống vô cùng
những giọt nước mắt yêu dấu thời thượng
thành phố khẽ khàng tình tự
tôi . dòng sông uốn khúc
em . con đường một chiều
trong tiếng rì rầm cuối đường mây
gió đuổi nhau trên hành lang trường cũ
bỗng nhớ về đồng khánh nắng lụa ban trưa
hàng phượng đỏ đong đưa như giục một điều gì
điếu thuốc cháy dở trên tay thêm nóng ruột đợi chờ
bình minh tắt ngúm
lửa cháy rực trời
em có hay thân tàn ma dại của kẻ ngu ngơ ngày trước ?
bên dòng sông đông cứng . lì lợm . dã man . tàn nhẫn

những cọng buồn quá khứ trườn mình theo lối mòn đơn độc
của dòng chúa cứu thế tỏa mùi thông nhiệt đới trên đồi cao . và
em ở đó tắm sương đêm như bóng liêu trai một thuở nào
để không còn lẻ loi giữa chốn ta bà bốc khói của mùa lửa cháy
tôi . chạy vội lên đồi sim để thấy em không phải là em . và
nắm bắt trong miên man thần giao cách cảm của lứa đôi . để
đuổi theo củ cà rốt trước mắt như thèm ăn trái cấm vô tội
cho thỏa ước mơ như hằng mong như định hệ an bài đã có
với giàn trái xanh mời mọc thêm chua ngọt thương mong
tợ như chúng mình đi trên lửa của trời phi châu huyền thoại
ẩn mình trong ký ức không tượng hình mê hoặc với cụm hoa
bẻ gió sang ngang cho mắt thở bình yên giữa căn nhà thờ cỗ
những ngón chân óng mượt thức dậy tự hồi nào trong trí nhớ mê
man của trời tháng bảy mùa đỏ lữa năm nay trên mắt môi ướt lệ
đợi mưa về xanh màu lá cỏ cho rừng hôn gió cho mây gục đầu . tôi tuyệt
vọng tôi trong tuyệt đối bất ngờ em trở lại với miên man hoang dại .

(ca.ab.yyc . đầu tháng 8/2023)



VVM.14.8.2023

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .