Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


tranh của Đặng Văn Cấn


DÒNG SÔNG NƯỚC LỚN  

Ta đã biết khi nào con nước lớn
Nắng bình minh loang mặt sóng sông đầy
Thủy triều lên rồi thủy triều lại xuống
Chở theo niềm lưu luyến chảy quanh đây

Ta cũng biết sông từ nguồn ra biển
Từng mùa đi xa mãi những bến bờ
Ngày vẫn trôi theo nước ròng, nước lớn
Thương lục bình hoa tím nở chơ vơ !

Sông vẫn cứ đầy vơi theo năm tháng
Không còn nghe tiếng bìm bịp kêu chiều
Những bãi bờ do phù sa bồi lắng
Nằm đợi chiều sóng vỗ tận thềm rêu

Ta cũng biết sông buồn khi nổi sóng
Vẫn âm thầm chở theo hạt phù sa
Con nước lớn mỗi sáng, chiều hai bận
Hồn sông trôi theo mưa nắng – hai mùa …

Lòng ta cũng như dòng sông nước lớn
Vẫn dạt dào tình đất với tình em
Kiếp phù sinh rồi tan như bọt sóng
Hóa tàn tro hòa theo nước, xuôi dòng …

TÁI ĐỊNH CƯ  

Không còn chỗ cho đàn gà
hừng đông rời chuồng ríu rít trước sân
chờ mẹ rải thóc cho ăn
những âm thanh vui của miền quê
khi bắt đầu ngày mới

Mẹ ngồi nhớ buổi chợ sớm mai
nải chuối mớ rau chưa đầy quang gánh
nhớ con đường quen khi đi chợ về
đầy nắng
mảnh đất bình yên gắn với đời mẹ tảo tần

Không còn khu vườn cây lá xanh tươi
nên sáng sớm
ba chỉ ngồi uống trà hút thuốc
sống ở chung cư làm sao có được
khoảng trời xanh thơm cây trái
trong vườn

Ba thèm được ra vườn
nhổ cỏ, tưới cây
lam lũ một đời đâu ngại chi mưa nắng
bàn tay quen với cuốc cày
vẫn còn đầy chai sạn
cũng an nhiên gần hết một đời người

Khu vườn xưa giờ bề bộn công trường
mọc lên những tòa nhà
cao vời vợi
khung trời quê xưa
bỗng dưng nhỏ lại
một cuộc chia xa
não nuột
đất

người !

cuối tháng 8/2020



VVM.29.7.2023