Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      

cổ thành Diên Khánh




CHÚT BÂNG KHUÂNG KHI QUA THÀNH CỔ DIÊN KHÁNH

Mai có về ngang Thành cổ Cửa Đông
Ngày hai buổi thơm nồng hương áo trắng
Trên dấu xưa giờ đây nghe xa vắng
Tiếng chim thanh mỗi sớm hót trên cành.

Anh vẫn nhớ tà áo vương mùi nắng
Chiều tan trường má thắm quyện hoàng hôn
Gót chân nhỏ bước qua nghe thầm lặng
Nhịp guốc khua ngân theo suốt con đường.

Mây xứ cũ giăng mờ trên Thành cổ
Gió ngàn khơi vỗ mặt gạch rêu phong
Hồn cổ tích chợt tan thành bọt sóng
Chút âm xưa gờn gợn buốt trong lòng.

Mai em về qua Thành cổ Cửa Đông
Xin đừng bảo thời gian trôi nhanh quá
Hơn bốn mươi năm đất quê trở dạ
Cánh cò xưa giờ thưa vắng trên đồng.

Tà áo trắng rộn ràng trong tinh sớm
Vẳng tiếng hồn nhiên của những em thơ
Hàng phượng vĩ mỗi mùa hoa vẫn nở
Dòng đời trôi lặng lẽ thoáng hững hờ.

Mai em về qua Thành cổ Cửa Đông
Cổng rộng mở đón người qua mấy lượt
Đâu áo trắng gió thu đùa ve vuốt
Anh rũ buồn như chim sáo ướt lông!

Diên Khánh-19-6-2020

MÀU THỜI GIAN 

Dẫu biết thời gian chóng phai tàn
Tay người sao níu tuổi thanh tân
Mắt môi hãy giữ cho nồng ấm
Khi trái tim chưa kiệt máu hồng.

Thôi trăm năm mãi là tình nhân
Sánh đôi thư thả dạo đường trần 
Dù chông gai trời đầy bão tố
Lòng ta vẫn nhẹ tựa áng vân.

Mắt nhìn để chan chứa tình thân
Bờ môi thơm chín mọng kề gần
Vừa đủ men yêu dào dạt sóng 
Đừng xô nghiêng ngả trận bão lòng.

Trời xanh trong cho mắt em trong 
Ngày qua dù tóc bạc da khằn 
Dòng đời lốc xoáy đầy chìm nổi 
Còn nghe đằm thắm tiếng ái ân.

Diên Khánh-17-6-2022

BÀI HÁT RU TÌNH NHÂN

Trong mơ em cười nụ
Hương tình dâng chứa chan
Một nụ cười cũng đủ
Cho lòng anh rộn ràng.

Ngỡ nghe tiếng thời gian 
Âm ba trôi rất khẽ
Bước chân đi nhè nhẹ
Vì sợ giấc mơ tan.

Lòng bất chợt hoang mang
Dòng phù hư cơn lũ
Sợ chìm trong mộng dữ
Môi buông tiếng bàng hoàng.

Đêm ngát mùi dạ lan
Lưu trong ngày nắng mới
Này em, tình nhân hỡi!
Trỗi thanh khúc tâm an.

Nương bước chân khẽ khàng 
Ru nhạc tình đi nhé
Bằng tiếng môi trầm khẽ
Cho khúc ca ngân vang.

Diên Khánh-20-6-2023

KÝ ỨC VỤN 

Miền Tây nguyên tháng ngày rong ruổi
Phố Ban Mê đường đất đỏ bazan
Đêm từng đêm mắt hỏa châu rực sáng
Ngỡ ánh sao xuyên kẽ lá đại ngàn.

Đôi giày "bốt" bước chân mòn vẹt gót
Khoác tấm poncho che trời đổ mưa dầm
Mưa chẳng thấm mơ hồ hồn xuyên lạnh
Ngỡ bóng tử thần bủa rập xung quanh!

Đêm từng đêm từ xa bom pháo dội
Quầng lửa soi sáng đỏ rực góc trời
Đời lính trận theo tháng ngày chìm nổi
Rời áo thư sinh, hỏi có gì vui?

Đạn pháo dội cày nát sâu phòng tuyến
Phản lực cơ lượn rú xé khung trời
Giao thông hào bao thây người hấp hối
Có khuôn mặt thơ chưa quá tuổi hai mươi.

Ơi Tân Cảnh, Đăk Tô giữa rừng sâu hun hút
Một màu mây vẫn chung một khoảng trời
Qua những tiền đồn hố bom đạn dội
Đoàn quân đi bỗng đứng lặng im hơi.

Thành Đăk Bla những chiều mưa quạnh quẽ
Phố Kontum buồn lóng ngóng bước chân đi
Đôi giày “sault“ ngỡ như người tri kỷ
Nâng bàn chân qua đường phố sình lầy.

Dạo chợ trời Pleiku nghêu ngao ca hát
Vái van trời thôi lửa khói binh đao
Môi nhấp ngụm cà phê đen nghe đắng chát
Nhìn mù sương nhớ ngọn núi Chu Pao!

Đường về nhà, ôi còn xa lắm
Trời Tây nguyên sáng nắng chiều mưa
Thương quê nhà mắt mẹ già ngóng đợi
Ngỡ mắt hỏa châu từng đêm sáng rợp trời. 

Rừng đại ngàn cây xanh trăm tuổi
Phủ bao đời trai lứa tuổi chớm hai mươi
Đêm vọng tiếng ngân nga sông thác suối
Hồn sao nghe trong dạ chợt bùi ngùi?

Xa rừng sâu mai này về dạo phố
Trông mặt người cũng được mấy ngày vui
Trời đất ngậm ngùi giăng cơn mưa đổ
Ngọn đèn khuya chợt cũng ngủ say vùi.

Đêm rừng sâu cứ nằm thao thức hỏi
Một ngày nào nhìn máu đỏ mình rơi
Môi có kịp thốt ra lời trăng trối
Đường về nhà còn xa quá, mẹ ơi!

Diên Khánh-19-6-2020



VVM.22.6.2023