Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


tranh của Miho Hirano


THỨC

Ta gói mênh mang nỗi nhớ 
thử làm một kiếp rong chơi 
lỡ mai trở về cát bụi 
phủi tay cõi tạm trên đời 

nhất thời mơ mộng dở dang 
luỵ thời lỡ vận hoa tàn 
vạn cổ ngàn năm hoá thạch 
dòng đời nước chảy khúc quanh

vui vẻ với chốn mai sau
cho đời nhẹ bớt khổ đau 
tìm đâu để ra chân lý 
tim đời cởi trói cho nhau 

Dẫu mai không có còn nữa 
vẫn an nhiên tự tại nhiên 
từng bậc thang trước cửa thiền
mong sớm một ngày tĩnh lặng .

TỰ TÌNH  

Hỏi mây che kín ánh trăng đêm 
Giẫm lên chân ướt lạnh vai mềm 
Sương khói mờ giăng qua lối cũ
Con đường thì vắng lối đi lên 

Hàng cây nghiêng ngửa bủa vây theo
Bức tường ngăn núi cao mấy đèo 
Phía trước sau lưng quay lại khó 
Một mình nơi chốn thật cheo leo 

Ta choáng ngợp dòng đời vạn biến 
Với thế gian nan giải ta bà 
Cù lao chạm đáy bên bờ vọng 
Để lại trong lòng nỗi xót xa 

Ngày mai đau đáu có cùng nhau
Chiếc gậy bên mình từng đốt sầu 
Hoàng hôn vệt nắng chiều hiu hắt
Để lại trong lòng một nỗi đau.



VVM.15.3.2023