Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


      



QUẠNH VẮNG THỀM RÊU

Đã trao ấn kiếm
buồn chi nữa
Buổi xếp hoàng bào
biệt cấm cung
Hỡi ơi
vua chúa còn mơ ngủ
Thì huống hồ chi
kẻ thứ dân
Trời vẫn xanh
trên thành quách cũ
Sao lòng người
quá đỗi rêu phong
Ngô đồng kia
buồn chi ủ rũ
Chẳng vàng rơi
cho kịp thu sang
Em tôn nữ
hay là quận chúa
Chờ ai đây
cửa phủ cuối chiều
Từ dạo mùa vui
không về nữa
Chỉ nghe lá rụng
dưới thềm rêu...

NHỚ THÁNG BA HOA GẠO

Rất điệu đàng
như làn môi con gái
Vô tình bay
giữa cây cỏ xanh non
Nhớ ơi cố lý
- bây chừ xa ngái
Nhớ tháng ba
hoa gạo rụng ven đường
Em mười tám
thơm lừng trang sách mới
Áo trắng bay
rộn rã buổi tan trường
Chiều xuống ven đê
dáng ai chân sáo
Có chút nắng vàng
lặng lẽ theo sau
(Nhớ là cái gì -
mà sao lại nhớ
Nhớ ai -
nhớ quay quắt suốt một đời
Hoa gạo đỏ -
nụ hôn thầm bữa đó
Người đi rồi -
sao nhớ chẳng đi theo!)
Con sông quê
đã buồn bã đổi dòng
Cây gạo cũ chơ vơ
bên phố mới
Ở phương xa
chắc gì em còn nhớ
Tháng ba về
hoa gạo đỏ rưng rưng…

MÊNH MÔNG TRẢ LẠI ĐẤT TRỜI

Trả sông
về lại cho sông
Cây rừng
về lại chập chùng non xanh
Vườn xưa
cho chị cho anh
Hoa cho ong bướm
đất lành cho chim
Tuổi thơ trả lại cho em
Áo cơm
cho những lênh đênh
phận người
Mênh mông
trả lại đất trời
Câu thơ cười khóc
phận đời buồn vui
Người ơi
trả lại cho người!

NGÕ RÊU

Xanh tóc
xanh ngói
xanh tường
Lòng anh
xanh với con đường em qua
Ngày xưa
em với người ta
Ngõ chiều
chỉ biết đứng xa mà nhìn...
Giờ em qua lại
một mình
Rêu xanh lại rộn lòng anh
nữa rồi!

BÂNG QUƠ

Trang giấy trắng
nhớ câu thơ
Cánh buồm nâu
nhớ bến bờ xa xa
Rứa mà
người đó đi qua
Giả vờ đứng ngó
rất là bâng quơ…



VVM.22.2.2023