Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


      



NĂM MỚI NĂM CŨ

Năm xưa cũ hơn năm này
Năm này mới quá ngắn ngày dài đêm
Lan man mưa cả tháng liền
Lạnh ngang o độ nửa điên nửa rầu
Nằm nhà chả biết đi đâu ?
Đi ra Covid chặn đầu chặn đuôi
Mưa sao lạnh đất lạnh ngừơi
Lạnh sông lạnh núi 1 trời mù câm
Đời thơ lỡ bước đường cùng
Nhi nhô dăm chữ lòng o còn gì ?
Thương nhau lỡ thủa lỡ thì
Tang thương đến cả bấc chì cũng tiêu
Đêm nghe 1 khúc ca tiều
“ bình sa lạc nhạn “ con diều đứt giây
Xuân xưa chả giống xuân này
Hoa đào hoa mận rụng bay đầy đường
Làng thôn cho tới phố phường
Lên giường nằm ngủ chờ quên rét nghèo
Giữa dòng bèo dạt theo nhau
Đôi bờ phơ phất bụi lau trăng nhoà

Đêm đêm chớp bể mưa nguồn
Ngày ngày trời tạnh góp buồn làm vui
đã sinh làm kiếp con ngừơi
ngang thân con nhặng con ruồi nhởn nhơ
giả say rồi lại giả khờ
ban ngày mà vẫn ngồi mơ lẫn mòng
tình gì ? trước có sau o
tình vật cũng vậy ? chả trông đợi gì ?
sống sao qua thủa qua thì
sống sai có nứơc đi tù dăm năm
mùng 3 rồi tới ngày rằm
16 tháng chạp hết tuần tháng 3
Lơ mơ trông cuốc hoá gà
Xỉn say ngừơi lẫn với ma chắc rồi ?
Giả điên Miên lẫn với Hời
Tây Tàu lộn xộn đi đời tay sai
Củ môn khác với củ mài
Trái ngô khác với củ khoai ngoài vườn
Mần ngừoi luc rắn lúc lươn
Lúc voi lúc chuột luôn luôn ngậm mồm
Thét rồi có lúc câm luôn ?

Con duyên kẻ đón ngừoi đưa
hết duyên xe ngựa xe lừa cũng chê
còn duyên tối ở sớm dìa
hết duyên cam chịu 4 bề nằm o
con duyên vung vãi là chồng ?
hết duyên đến nợ tang bồng cũng thôi
nhà bè nước vẫn chia đôi
ai dìa Cát Lái cùng “ bọn “ tui thì dìa
ngồi buồn nhìn đám sao khuya
xa xôi típ tắp mà chia nỗi sầu
dí dầu dí dẩu dí dâu
dí qua một chập chả trâu vô chuồng
đêm đêm chớp bể mưa nguồn
ngày ngày ôm mãi cái duyên con bò ?
duyên nhau toàn vạc o cò
hết ngô hết thóc vạc dò lên cây
hết duyên găp cáo lẫn cầy
con duyên còn nợ còn mày với tao ?

Thời gian thấm thoát thoi đưa
Hết gốc dưa qua gốc dừa
Từ ngày nắng qua ngày mưa

Thi nhạc sỡi nào thì cũng buồn
Nhạc nhoẽ lâm ly bi đát
Thơ thoét ngang cánh đồng mùa gặt
Toàn rơm rạ và cói lác

Văn sỡi lúc nào cũng hốc hác
Nhà lúc nào cũng bán mất
Đêm đêm nào cũng nằm dươi đất
Ngửa mặt nhìn sao

Nhà sạch thì mát
Bát sạch o hột cơm
Đêm đêm thường nhịn đói
Ngang cô hồn ?

TẾT & TRẦN “ CÚNG “ TẾ XƯƠNG

“ 1 phường rách rưới con như bố
3 chữ nghêu ngao vợ chán chồng “ * “
Xuân Tết đã lù lù trước ngõ
Cả đôi tay nhẵn thín hơi đồng

“ 1 chuyện văn chương thôi cũng nhảm
100 năm thân thế có ra gì ? “**”
Chẳng lẽ ngày ngày xơi bèo cám
ở mãi chuồng nuôi kiếp lợn xề ?

thi Hương hỏng bao lần tú mền , kép , đụp
khả năng thua cả phường bát âm
thi tài nhường xa lão thầy cúng
“ thò tí ghe cắc cắc tùng “

Cả 1000 năm trước thường là vậy ?
Mà 1000 năm sau chỉ vậy thôi ?
Đồng bạc thường đánh toặc tờ giấy
Chả lẽ dơ cu ra làm phận cu mồi

Kế đổi thành cao cao thành thấp
Cuối mùa Nho học rụng từng chùm
Thiên thời địa đất đành xếp xó
Hết đạc tới đồ đọi tùm lum

Thầy giaó tháo giầy đi chân đất
Chuyển từ giáo học tới giáo hòn
Quay mãi tròn vo như cục kẹo
Sân trường gạch bát tràng giáo viên

Thi mãi bao năm toàn vỏ chuối
Giữa cảnh giao thời ta và tây
Thịt chó cũng chả ra thịt chó
Hoá ra ngoài chợ bán giả cầy ?

Tết đến cận kề nơi đầu ngõ
Mà cụ tú này? dở tỉnh say ?

“* & ** “ thơ Tú Xương



VVM.22.1.2021