Việt Văn Mới
Việt Văn Mới


















Quê Hương Là Tổ Quốc ​

Tôi muốn làm như Ngô Phù Sai thuở trước
Rắc hoa vàng sau mỗi bước Tây Thi!
Tôi muốn làm như bông sen muôn muốt
Nở bùng lên sau mỗi bước em đi!

(Không nhớ Tác Giả)

Ai đó mặc áo dài, đội nón lá thật ngộ!
Thế giới này không có ai đó  thế này đâu!

Tóc vẫn bay trên đầu mà tóc không bị nắng!
Áo chỉ màu áo trắng mà đẹp mà kiêu sa!

Ai, có thể Tiên Nga...hay Tây Thi cổ sử?
Người đẹp từ quá khứ và đẹp mãi mãi nha!

Tất cả Tướng tài ba đều lụy trước Người Đẹp!
Giai Nhân Tự cổ..., thiệt - Thiệt đúng là Giai Nhân!

Giai Nhân là Mùa Xuân!  Mùa Xuân là Tuổi Trẻ!
Ai...đầu bạc, hiểu nhé;  Mình đã hết Thời Xuân!

Tôi nhớ quá Quê Hương!  Quê Hương tôi Đẹp Nhất!
Tôi viết chữ Hạnh Phúc nạm vàng để muôn năm!

Chắc có ngày ai cầm và rưng rưng muốn khóc!
Quê Hương là Tổ Quốc!  Tổ Quốc của tôi ơi! 

Tùy Bút Mưa

​Ít khi mưa buổi sáng, thường thì mưa xế trưa, từ những giọt mưa thưa..đến mưa rơi tầm tã...

Mưa thì buồn, buồn quá...như là mưa đang mưa.  Buổi xế chiều âm u.  Trời xế chiều buồn lạnh...

Những con chim đi tránh, mưa tạnh muộn, không về...Thương cho chim quá đi, tối nay ngủ đâu nhỉ?

Mai ai buồn cho chị?  Mai ai buồn cho em?  Nếu ngày mai nắng lên, vườn cây chim không hót!

Dù nắng mai có ngọt, mình chưa khát nước mà...Cơn mưa chiều hôm qua, lòng vẫn còn ẩm ướt!

Bài thơ tôi làm được...hình như không nội dung?

*

Nhiều khi buồn mênh mông muốn tìm được một ý nói mênh mông cho phỉ tình ta yệu quý ai...

Có nhiều khi buổi mai mưa bay qua bờ giậu.  Con chuồn chuồn mới đậu đã bay mất đâu rồi...

Dám nó bay lên đồi?  Có thể rơi xuống lũng.  Đà Lạt xưa tôi sống một kiếp như chuồn chuồn...

Không nhớ thì ít buồn.  Nhớ sao đau lòng thế?  Bạn viết thư qua kể, Đà Lạt chừ thưa rừng...

Những con nai nhón chân đã mất vào quá khứ...Những ngôi nhà biệt phủ giửa rừng bỗng lẻ loi!

Người ta hết yêu người, mình tương tư con suối...Phải chi nghe ai hỏi suối có về biển không?

Mình nghe đau thắt lưng...mưa trời ơi buổi xế.  Mưa tạt vào bệ cửa, không một bóng ngựa qua...

Một đồi Cù bao la, hoa quỳ còn mấy đóa...
Vườn Bich Câu người lạ tới mở một nhà hàng...

Đà Lạt ơi lang thang ngỡ ngàng mưa tứ xứ!  Vòng tay tôi khép mở...chỗ nào cũng...Không Gian!

Chiều Hay Ra Cửa Sau

Chiều hay ra cửa sau...cứ trông về quê Mẹ,
Chiều sao hay buồn thế?  Chín chiều là mấy chiều?

Hỏi một câu đáng yêu!  Còn hơn là đáng ghét!
Mà tại sao không biết...chiều lại nhớ chiều chiều!

Nhớ lắm những con diều hay lượn lờ đám trấu
thấy con gà nào xấu thì sà xuống bắt đi!

Chiều...không biết làm chi, nhẩm ca dao, ứa lệ (*)
Biết bao nhiêu thế hệ mà ca dao không mòn!

Té ra đó, nỗi buồn xưa nay không có tuổi.
Má cũng thường hay nói nhớ tụi con quá thôi!

Và...Ba có lúc kêu Trời:  Nhớ tui giùm một chút!
Rồi ông bà cùng khóc:  nhớ lũ con ở xa!

*

Không chỉ chiều hôm qua tôi gạt tay nước mắt.
Ai cũng có Tổ Quốc chắc đều buồn giống nhau?

Có quốc tịch người lâu càng thấy sầu chất ngất
Gió bay ngang qua mặt, buồn không nhích trụ đèn!

Cái mình nhủ phải quên thì càng quên càng nhớ...
Không ai bắt ở đợ, mình tự Cải Tạo mình!

Ôi những thằng tàn binh mang lon gì cũng giống
cái lon Guigoz đựng được mấy hạt ngô đâu...

Chao ôi buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi vàng rơi Thu mênh mông! (**)

Ngó qua bên kia sông, bên kia sông bát ngát
Em ơi thôi đừng hát bài Tình Xa được không?


(*) Ca dao:
Chiều chiều ra đứng cửa sau / trông về quê mẹ ruột đau chín chiều!
Chiều chiều quạ nói với diều / kiếm nơi đống trấu có nhiều gà con...
(**) Thơ Bích Khê

Đà Lạt Mưa Đầu Mùa

Đà Lạt bắt đầu mưa...Mưa đầu mùa lác đác.  Từ Cầu Đất, Trại Mát, mưa bay lên Van Thành...

Rừng đã có màu xanh, hoa đào thì rụng hết!  Những hạt mưa dễ ghét / làm rụng hết hoa đào!

Em ơi, hôn chỗ nào / cho em hoài sửng sốt?  Hôn nhé em trên tóc - tóc thề bay trên vai...

Hôn em nhé bàn tay, bàn tay năm ngón bút...Ô mà sao em khóc?  Em cũng là mưa ư?

Em ơi Tình Thiên Thu...những nấm mồ nghĩa địa...những cây nhang đẫm lệ, nửa chừng khói không tan!

Tôi muốn quỳ trước Nàng:  Ngọn Núi Bà Cao Ngất!  Tôi lạnh run bần bật...ông Phật cứ mỉm cười!

Chuông Linh Sơn rơi rơi / rớt xuống Chùa Linh Thứu.  Con gà nghe bối rối / gọi Thánh Nicolas! (*)

Đường Yersin tôi qua, ngó mái nhà Bưu Điện, những bức thư tê điếng / gửichoi em, tới không?

Ghét cái má em hồng!  Ghét môi em màu tím.  Ghét quá đi kỷ niệm / kết dài những chùm hoa...

Đà Lạt từ kiêu sa / đến như là hoang mạc...nắng thì nó xơ xác, mưa thì nó âm u...

Chiếc khăn quàng em lau / giùm anh bao giọt lệ?  Cẩm Tú Cầu em bế / con của anh là Thơ!

Đà Lat mưa mưa mưa...Tóc em vừa cắt bớt /mà giọt mưa quá ngọt / chảy dài trên sống lưng!

(*) Nhà Thờ Chánh Tòa Đà Lạt còn gọi là Nhà Thờ Thánh Nicolas, có đặt biểu tượng Con Gà Trống.  Đây là Nhà Thờ xây thời nước ta Pháp thuộc, Con Gà Trống là huy hiệu của Giáo Hội Pháp (thời không theo Giáo Hội Roma).

Má Tôi Không Còn  Đọc Thơ Của Tôi Nữa

Chớp bể...là xa, xa lắm?
Mưa nguồn...chắc cũng không gần?
Sao mình lại cứ bâng khuâng
muốn mưa tới ngay trước cửa?

Chắc tại mình nhớ ai đó
xa như chớp bể mưa nguồn?
Không biết người ta có buồn
như mình đang buồn không nhỉ?

Một câu hỏi như sợi chỉ
se hoài mà chẳng luồn kim
chỉ nghe tiếng đập con tim
nỗi buồn trong lòng thao thức!

Muốn nhắm mắt đi đừng khóc
như khi ngồi giữa lòng ghe
Muốn bịt tai đi đừng nghe
sóng vỗ ào ào bên mạn...

Nếu mà trời đừng có sáng
Nếu mà trời đừng có chiều
đừng hỏi Má lo bao nhiêu
để cho con đi tìm sống...

Má ơi Má nuôi hy vọng
tại sao Má bỏ con rồi?
Hồn Má có bay lên trời
như bầy hải âu không vậy?

Xé quăng đi một tờ giấy
ở trong đó có bài thơ
nội dung là ước là mơ
cái hình là vòng tay Mẹ!

Hỡi ơi mưa nguồn chớp bể
chỉ nghe con mắt cay sè
rồi sẽ không nghe không nghe
bờ đê tiếng con ếch nhẩy!

Rồi sẽ không thấy không thấy
Mẹ già cái bóng xiêu xiêu
sẽ không có bữa cơm chiều
"Má ơi hình như cơm khét?".

Bàn tay Má như đang quẹt
con mắt Má buồn bao nhiêu!
Đố ai không có một chiều
bỗng dưng thấy mưa đầu ngõ...

Chào Buồn Lễ Phục Sinh

Miền Bắc trời trở nóng, miền Nam trời trở mưa!  Nam, Bắc vẫn phân chia / cái Tình Người nghi ngại!

Bốn sáu năm như vậy!  Bốn sáu năm là sao? Chúa và Phật ở đâu / Kinh Nguyện Cầu không tới?

Miền Bắc có chờ đợi, không người Nam nào ra!  Nam thì không mặn mà, người Bắc vào tới tấp!

Ngay ở đảo Phú Quốc / cũng toàn Người Đàng Ngoài!  Ngay Côn Đảo xa xôi cũng đầy người Hà Nội!

Buồn quá mà phải nói!  Buồn quá mà phải than!  Đúng là nước Việt Nam, cái tên do Tàu đặt! (*)

Những chuyến tàu Thống Nhật / chở gì mà chạy hoài? Vạn vạn chiếc máy bay / chở người toàn hối hả!

Giải Phóng sao kỳ quá...Nước mắt chảy không ngưng!  Triệu người bỏ Quê Hương, triệu người đổi quốc tịch!

Nhắc lời Võ Văn Kiệt, ai cũng cầm khăn lau!  Một triệu người đớn đau, một triệu người hí hửng! (**)

Lời nói không tung hứng / mà nặng trĩu ngàn cân!  Cuối tháng Bốn Bảy Lăm...đầu năm Hai Ngàn Hai Mốt!

Triệu thanh niên xuống tóc / đi tu làm tì kheo!  Triệu Nhà Thờ chuông reo / những tiếng kêu thảm thiết! (***)

Người bán kem đứng miết / mời từng người cà lem...Mỗi lần anh gọi em, trái tim anh đau nhói! (****)

*

Dân ta không nghèo đói / sao cứ cảnh cơ hàn? Những đồng lúa mênh mang / thu hoạch xong:  Xuất Khẩu!

Những cánh rừng nát ngấu, cây gỗ quý xuống tàu...Hai Thế Kỷ qua mau...Rồi vạn năm chớp mắt?

Độc Lập Tự Do Ấm No Hạnh Phúc...Câu đó trên băng rôn!  Vẽ trên những tấm tôn / dựng trước lò tham nhũng!

Bao giờ thì chữ Sống vẽ trên môi người dân?
Bao giờ thôi bâng khuâng chiều ơi sông khói tỏa?


(*) Tên nước ta, Tàu áp đặt từ năm 1804 mang ý nghĩa là Bọn Bây Phải Tẩu Tán Xuống Nam; khác hẳn ước muốn của Vua Gia Long, Nam Việt, mang ý nghĩa "Nước Nam Giàu Đẹp".
(**)  Chủ Tịch Nước CHXHCNVN từng nói:  "Ngày 30-4-1975 có một triệu người buồn thì cũng có triệu người vui!".
(***) Chiến tranh Việt Nam chấm dứt giữa ngày 30-4-1975, không hiểu sao có hàng triệu thanh niên ở Nam và Bắc, cạo đầu đi tu đạo Phật.  Mặt mày ai cũng ngầu!
(****) Nghề bán Kem dạo rất thịnh hành từ sau ngày 28-3-1975, khi Huế, Đà Nẵng, Nha Trang...được Giải Phóng, nhờ Bộ Đội Cụ Hồ thích ăn, mua phơi khô cất dành ăn...

Đà Lạt Ơi Yêu Thương Trời Mù Sương Hay Khói

Thuốc ngủ này chắc yếu?  Tôi thiếp được ba giờ...rồi trở mình thức dậy...quặn mình với câu thơ!

Trăng sao cuối tháng mờ.  Đêm lặng tờ suơng phủ.  Thiên hạ chắc đang ngủ, tôi gì thức mình ta?

Không lẽ bật tiếng la?  Thở dài thì bất tận!  Chắc tại giường lấn cấn?  Có thể mình không vui?

Mà hai chữ Ngậm Ngùi trong bài thơ...muốn có!  Tôi mở tung cửa sổ...sương vào từng khối vuông!

Quả thật tôi đang buồn!  Mà không phải buồn ngủ!  Quả thật tôi có đủ...lâu rồi đời Tự Do!

Đồng bào tôi đang mơ và chắc đang tư lự...có thương người xa xứ, có tủi phận kiếp người?

Tôi nghĩ thật buồn cười, không khéo tôi Thầy Bói / (Thầy Bói thường hay nói)  nói những điều vu vơ...lưa thưa như sao hiện?

Không có gì đột biến / như động đất, sóng thần...Chỉ có niềm ăn năn...cắn cỏ hoài...cũng vậy!
*
Mở lọ thuốc rồi đậy.  Tôi ngủ tiếp hay sao?  Ôi những giấc chiêm bao!  Ôi những giấc chiêm bao, lệ tràn ra chăn gối!

Trời cao.  Cao thăm thẳm.  Đất lặng.  Đèn rưng rưng.  Xa lô giống con sông, đêm hay ngày đều chảy...

Và...tôi, ai có thấy...vì sao cuối trời rơi?
Và...em, em ơi,  đây, thơ tình, có phải?
Nếu em đừng con gái, anh có làm thơ không?
Nếu em đừng má hồng...thì hoa đào không nở?

Chế Lan Viên có hai câu thơ Hay, tôi xin chép lại đây: "Khi ta ở đất là khu đất ở Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn!". Đà Lạt ơi Yêu Thương? Trời mù suơng mây khói?

Miếu Ông Cọp Trên Đèo Belle Vue

Lập ra Miếu Ông Cọp để thờ Chúa Sơn Lâm.  Xuất phát tự thâm tâm: Muốn bình yên bốn cõi!

Bốn mùa đều nhang khói không phải vì Dị Đoan, không phãi vì Si, Sân mà vì lòng tin tưởng.

Có miếu thờ Ông Tướng,  có Miếu thờ ba Quân...Thờ gì mà người Dân nghĩ mình được Phù Hộ!

Ai làm cho dân khổ thì dân rất đỗi buồn.  Có thể dân rất buồn...bỏ Quê Hương đi hết!

Đì...đường xa, chắc chết, ở lại chết còn hơn!  Vì nấm mộ Tổ Tiên!  Vì cháu, con, mà ở!

Sống giữa rừng, mắc nợ!  Nợ núi rừng nuôi ta...Nên cái Miếu thờ kia, biết bao nhiêu Tình, Nghĩa!

Có nhiều người mai mỉa:  "Sao người mình u mê?  Nếu thấy cọp beo về sao không ra sức  đuổi?". 

Đó là một câu hỏi...đã có câu trả lời:  "Cọp chỉ hại một người!  Cọp khác quân mọi rợ!".

Vì cái ăn, cái ở, dân ta quyết giữ rừng, dân ta trải tấm lòng cho Trời, cho Đất thấy!

Ai đi ngang qua đấy - giữa đèo giữa Dran, ngào ngạt mùi khói nhang, mùi Quê Hương thơm ngát...

Rồi bạn lên Đà Lạt...rồi bạn ngắm hoa đào...bạn sẽ vui biết bao...tình nghĩa đời bất tận!

Nếu bạn có lời khấn:  Xin Tổ Quốc Bình Yên!
Nếu bạn có lời nguyền:  Xin Trọn Lòng Với Nước!

Tôi tin bạn được Phước!  Tôi tin đời được Vui!  Tôi tin giữa dất trời Tình Người Là Vĩnh Cửu!

Bạn Có Thể Xé Quăng Bài Thơ Này Không Ạ

ũ Hoàng Chương cầm bút / viết hai câu thế này:
"Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa
Bị Quê Hương ruồng bỏ giống nòi khinh!"
Ai đọc không giật mình?

Dân ta không thình lình
chịu một cơn nội chiến!
Bốn Ngàn Năm Văn Hiến
thành một con số không!

Vũ Hoàng Chương chắc ngông?
Chúng ta đều chắc dại?
Ai nhận phần sai trái làm Đất Nước tan hoang?
Cuôc chiến nào vinh quang?  Bắc Nam chăng?  Giải Phóng!

Lá cờ bay gió lộng.  Đồng vọng tiếng chuông ngân...
Những cánh buồm gió căng.  Những lòng người xẹp lép!
Ôi chao một đôi giép, một đôi mà chia hai...
Lũ chúng ta lạc loài, anh em nhìn lạ hoắc!

Vũ Hoàng Chương người Bắc mà không về Cố Huơng!
Bao nhiêu người lạc đường chạy vào Nam trú ẩn?
Hoàng Giác tìm tổ ấm bằng bài ca Chiêu Hồi!
Đã qua chưa một thời...bốn phương thành tám hướng?

Nguyễn Cao Kỳ biết ngượng về chết không chỗ chôn!
Phạm Duy có gây ồn, về, ngậm cười vĩnh viễn...
Bốn ngàn năm văn hiến / bốn ngàn năm...một ngày!
Vũ Hoàng Chương loay hoay / viết hai câu đứt ruột!

"Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa
Bị Quê Hương ruồng bỏ giống nòi khinh!"
Một giang sơn tan tành / đếch có ai trách nhiệm!
Niềm vui ngày một hiếm / nỗi buồn ngày thênh thang!

Bạn có thể xé quăng
bài thơ này, không ạ?
Cho tôi hôn trên má
một miếng...buồn lê thê!

Thu Biếc Có Chàng Tới Hỏi Em Thơ Chị Đẹp Em Đâu

Thu biếc có chàng tới hỏi:  "Em thơ chị đẹp em đâu?"
Tôi buột miệng chỉ một câu, em cúi đầu thưa...ấp úng...
Chưa nghe mà tôi thất vọng, nghĩ mình không nghe rõ chăng?
Chúng tôi cùng nhìn xa xăm, cánh rừng cánh rừng bát ngát...

Mười năm hết rồi đạn lạc.  Mười năm hết rồi bom rơi.
Vẫn còn mây bay trên trời. Vẫn còn gió nghe hiu hắt...
Tôi với em cùng nhắm mắt, mùa Thu như ở trong hồn.
Em không nói được tiếng buồn.  Tôi buồn tôi cũng im lặng...

Mùa Thu đường Thu xanh nắng. Con nai hiện ra, chạy đi
Con nai phóng qua cái khe.  Con nai chạy về chân núi.
Hai đứa chúng tôi chạy đuỗi những con bướm vàng bay bay...
Em nói một câu nghe hay "Chắc Chi đang bên bờ suối".

Tôi cầm bàn tay em thổi tóc em lùa bốn kẽ tay...
Tóc em thành những sợi mây, thành hoa nở đầy con suối
Không thấy có ai đi dưới những áng mây trời trên cao...
Thế thì chị em ở đâu? Không lẽ trong lòng tôi mãi...

Thật thì những người con gái không hề có cánh bay xa
Chỉ có áo lụa hai tà huơng gió thơm phà trong ngực?
Tôi nghe tim mình thao thức, tôi nghe lòng tôi bâng khuâng...
Tôi nhớ câu hỏi mùa Xuân:  "Em thơ chị em đâu vắng?"

Ô kìa bướm vàng, bướm trắng, bướm xanh, bướm tím trong rừng
Hoa quỳ nở vàng rưng rưng hoa quỳ nở vàng rưng rưng...
Em với tôi cùng dừng chân hái hoa quỳ vàng, đắm đuối...
Không thấy ai ngồi bên suối.  Suối cười róc rách lung linh...

Mùa Thu rừng còn lá xanh mong manh cái hình nắng chiếu
Em thơ ấp úng, tôi hiểu...rừng mùa nào cũng rừng hoang
Em thơ không hiểu chữ Nàng nên tôi mới dùng chữ Chị...
Con nai qua hai Thế Kỷ...tôi về thăm lại rừng xưa...

Đà Lạt chiều nay không mưa, tại sao hai mắt tôi ướt?
Trời ơi ai mà hiểu được xin cho tôi lụy vì Tình...
Tôi muốn tôi đứng một mình, "Em thơ em về đi nhé!".
Con suối hình như đầy lệ chảy từ ngóc ngách Cam Ly?

Hoa Mặt Trời

Trời thấp hay cao không biết nữa / mà sương mù trắng ngập hành lang...mà con bướm thức không buồn vỗ / đôi cánh hiu hiu nắng võ vàng...

Rồi nó nằm yên, rồi nó chết?  Hoa không buồn nở tiễn tình nhân?  Con chim cũng vậy, buồn không hót.  Suơng ngập hành lang trắng xóa sân...

Muốn thả câu thơ để nhẹ lòng / biết đâu ngoài biển có cầu vồng / hải âu ở đó không tù túng / đập cánh cho ngày trắng mướt lông...

Sáng chín giờ hơn, chút mặt trời / chưa làm suơng khói tỏa thành hơi.  Câu thơ chưa có, lòng chưa ấm...đến lá vàng rơi cũng chẳng đôi!

Tôi đi đắp mộ cho con bướm / như thể buồn tay đắp mộ thơ...hiện đại hay là thơ cổ đại...thơ nào thì cũng chứa hư vô?

Cái không là có là hoa cỏ, là núi non kia rất đỗi ngầu?  Là những tháp Chàm trong ký ức / ngói bung gạch vỡ hóa Thiên Thu?

Em à xe lửa leo lên núi...qua ba cái hầm dĩ vãng thôi...sáng nhớ chiều em nơi Quảng Thuận / nắng vàng hiu hắt tưởng mưa rơi!

Tôi đang lang thang trong hành lang...Tôi nao nao lòng thương nhớ nàng...Chị về đây nhé, em về nhé...chờ lát nữa hồng mây Đơn Duơng...

Hư vô hư vô lòng tôi thơ / hay mây Thu bay sương Thu nhòa...hay em đang rửa chân bên suối...cái mặt trời xưa chắc nở hoa?

Những Giọt Mưa Những Giọt Thơ

Hôm nay, mai và mốt...ba ngày liền trời mưa. Tin thời tiết mới đưa...trời đã mờ trong mắt!

Có người bưng mặt khóc:  Mưa chi mãi mưa hoài, người ta đói dài dài, ông Trời không thèm biết?

Có người than:  Buồn thiệt, thèm, nhớ quán vỉa hè, thèm cái hương cà phê, thèm cả chuyện cà khịa!

Ông Trời không đếm xỉa cái râm ran nhân tình.  Trời không chỉ một mình, Trời có bao bá tánh!

Chỗ này thì đói lạnh, chỗ kia thì ấm no...Sướng, Khổ, từng bài Thơ, làm đi chàng Thi Sĩ!

Con ngựa đứng hí hí...trên đồi cỏ, bỗng Thơ!  Tôi giụi hai mắt mờ, một giọt thơ bỗng rớt...

Giọt thơ giống giọt nước!  Giọt nước nào cũng lăn!  Cái bánh xe nhân luân...giống cái bánh xe lửa?

Nhớ Tháp Chàm, nhớ chớ, tiếng còi xe lửa xưa vang tới tận K'RôngPha, vang xé rừng Đà Lạt!

Nhớ ai hồi đó hát bài Tình Xa nghẹn ngào!  Rồi người đó ra sao?  Lẽ nào Nguyễn Du nói:  "Hoa trôi nước lặng đã yên, hay đâu Địa Ngục giữa miền Trần Gian!"?

Thơ Nguyễn Du, đoạn trường / vỡ tung ra từng mảnh!
Những giọt mưa lóng lánh, những giọt thơ...Trời ơi!

Hạ Đỏ Có Chàng Tới Hỏi Em Thơ Chị Đẹp Em Đâu

Mùa Xuân đến chớp nhoáng / sau mùa Đông lê thê!  Mấy hôm nay...mùa gì?  Thấy như đang vào  Hạ...

Hạ đang là Hạ đỏ / bởi hoa vông nở nhiều.  Phải chi có người yêu / mình hôn nàng một miếng!

Tháng Tư chim én liệng / trời Santa Barbara...thành phố đó hơi xa / thành phố mình đang ở!

Nghĩa là sao cũng nhớ / mà nhớ gì cũng buồn!  Một tiếng gọi Quê Hương / sao lòng cứ ngào nghẹn?

Thẹn chớ đời lính chiến / xếp xó thời tàn phai...Thương nhớ dẫu lai rai / nhưng không hề thỉnh thoảng!

Nghĩ mình còn lãng mạn / ôi yêu đời xiết bao...Mây trắng bay trên cao...áo dài ơi xưa lắm...

Áo dài em phơi nắng / nắng vàng bông hoa vang / gió bay buồn lang thang / vang vang trời biệt biệt...

Thơ mình luôn thảm thiết / chắc mình sắp xong chăng? Rồi mình thành cố nhân / của ai, chắc không có!

Em đang nhìn đồng cỏ, cỏ Tùng Nghĩa phải không?  Cỏ ở đâu màu hồng /  đố mà em nói đúng...

Bao giờ về thung lũng / Thái Phiên đi bên em / dừng lại anh bế em / thổi bay lên đỉnh núi?

Bao giờ anh hết tội / là yêu em vô cùng?  Bao giờ anh lại bồng / em như năm mười sáu?

Con sông xanh hư ảo /  bây giờ thành ảo huyền...nhớ đôi má em duyên / nắng nghiêng chiều cổ tích!

Buồn tay xé tờ lịch / xé thời gian xé tung...xé đã mấy mùa Đông...lạnh lùng thơ thế đó!

Em không đi ngang ngõ / để mà thấy hoa vàng...thấy dấu than nằm ngang / trên chân mày mộng mị!

Em là hai Thế Kỷ!  Em là em Muôn Năm...Em ơi anh nói thầm.  Anh nói thầm nói thầm...

Khác Gì Con Sáo Đã Sang Sông

Mới Đông lạnh buốt, Xuân nồng nàn
Cuối tháng Ba mùa Hạ đã sang!
Trời nắng nóng đến tê cả tóc
Đến nghe thơm ngát giậu hoa vàng...

Mùa Hạ, người ta ra biển dạo
Cho nên thành phố bỗng buồn hiu
Tôi đi phố lúc trời ban sáng
mà chảy mồ hôi ướt buổi chiều

Không biết nhớ ai mà nhớ thế

lòng buồn chất ngất Nước Non đâu?
Nhìn sông ngó núi người ta mãi
Về đứng soi guơng thấy bạc đầu!

Lại nhớ những ngày trong Cải Tạo
Bốn mùa chỉ một tiếng chim kêu!
"Bắt Cô Trói Cột" buồn thê thảm
Mình chi mong nghe tiếng đạn vèo!

Sống mãi sống hoài nên sống chán?
Bạn vài ba đứa cà phê suông
Giọng cười khinh bạc còn đâu nữa
Thưa thốt ai chia một nỗi buồn?

Nhớ Lính nhiều khi hơn nhớ Mẹ
Mẹ già Lính trẻ đều chia tay
Mẹ yên phần mộ, còn hay mất?
Lính bãi sa trường không khói bay...

Tôi biết nhớ ai rồi đấy nhé...
Em mà!  Cô Bé của tôi ơi...
Leo lên con dốc nhìn thung lũng
thấy rất sâu, xa, một bóng người!

Mới mùa Đông đã hết mùa Xuân
Nay Hạ, mai Thu...tiếc nửa chừng
Mình đã làm chi sầu trọn kiếp
khác gì con sáo đã sang sông?

Sau Những Ngày Giông Bão

Trời ấm dần ấm dần
gió thôi hiu hắt lạnh
mùa Đông biết đi tránh
để trời đất cho Xuân...

Bắt đầu mùa của năm
hoa đào đều nở rộ
hàng hàng những con phố
lớp lớp từng mặt tiền!

Những cô bé cười duyên
những nàng Tiên quần cụt
những ống chân óng mướt
những cánh tay tung bay...

Không biết Xuân mấy ngày
cứ độ chừng vài tháng...
cứ cúi hôn vầng trán
của bé thơ chờ trường...

chờ xe bus màu vàng
chở tiếng cười ngọt sớt
của bầy chim lần lượt
trở về lại công viên!

Anh vẫn nhớ thương em
để tách cà phê xuống
nhìn đáy tách gờn gợn
hình bóng người xa xăm...

Nhớ Quang Dũng, bỗng dưng
hai câu thơ không cũ:
"Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ!"

Boong Boong Boong Boong

Hôm qua tôi tới nghĩa trang
chào vĩnh biệt một người bạn
Trước giờ phút được an táng
người thân làm lễ Tiễn Đưa...

Bạn nằm trong hòm vô tư
tuổi thơ từ từ hiện lại
trên đôi môi màu tai tái
trên vầng trán bao la buồn...

Bạn hiền ngoan ôi hiền ngoan
tôi nghĩ đến mình mai mốt
nói cùng bạn không thưa thốt
đi nha bạn hiền đi đi...

Rồi  tôi chờ xong lễ về
tôi ra ngắm hoa nghĩa địa
không thấy một con chim mía
không thấy bướm bay tung tăng

Chỉ thấy rất ít con ong
đậu trên nụ hoa hút mật
Tôi nghĩ có gì khuất tất
giữa trời quang đãng ở đây?

Tôi không đuổi con ong bay
Tôi không hái hoa nào cả
Tôi vuốt nhè nhẹ chiếc lá
Vuốt má bạn tôi phải không...

Bạn ơi Nghĩa Trang Đồi Hồng
Nghĩa Trang Đẹp Nhất Nước Mỹ
Đã có triệu người ở lại
ít nhất cũng hai trăm năm...

Tiếng chuông tiễn đưa boong boong
tiếng rơi của giọt nước mắt
bướm chắc đang chơi cõi Phật?
chim trời chắc đi nhặt sương?

Bong boong boong boong....

Cơn Bão Mùa Đông Thứ Hai

Bão mùa Đông tháng trước...đúng là Bão-Mùa-Đông!  Rất nhiều người nát lòng vì tan hoang mơ ước trong gió xuôi gió ngược, trong băng tuyết ngút ngàn...Bão đúng là tan hoang và mùa Đông xơ xác!

Bão mùa Đông tháng trước cái đuôi còn tháng này, cũng khởi đi từ Tây để ùa lên phía Bắc và có nhiều bước ngoặt xáo trộn cả miền Nam...

Một nước Mỹ thênh thang chia thành ngàn mảnh vụn!  Ngày Hè chưa được nóng, giờ đổi vì tới kỳ...Mùa Hè không có chi vì mùa Xuân chưa tới dù rất nhiều ngày đợi mà mùa Đông cứ trùm.  Bão đang là bão Đông!  Bão nát lòng nát dạ!

Hãy nhìn kìa phố xá!
Hãy nhìn kia bùn trôi!
Hãy nhìn kìa mặt người cái khẩu trang che kín!
Không tay nào bịn rịn nắm tay nhau ngoài đường!
Không ai vui là buồn.  Ai cũng buồn, giống hệt! 

Không thấy người homeless, bão cuốn họ đi đâu?
Chắc họ đang gối đầu cái ba-lô quần áo...cái ba-lô sầu não...cái cõi đời co ro?

Tôi có một bài thơ không có gì thơm thảo!

Cái Email Sáng Nay Ngày Thứ Ba Đổi Giờ

Ngày thứ ba đổi giờ, mặt trời như chưa biết?  Buổi sáng còn tối mịt dù lúc đó bảy giờ!

Em cứ ngủ cứ mơ... Anh dặn anh như thế.  Mình xa nhau vô kể nhưng gần nhau là Thơ!

Em đẹp như giấc khuya của anh từ hầm hố.  Anh là niềm xấu hổ của nhánh cỏ nhành cây...

Con chim thì biết bay.  Anh người tù Cải Tạo.  Một thời Lửa và Máu.  Một thời đó đi qua...

Con chim thì không già.  Con người thì tàn tạ.  Bởi chim hoài sinh nở, còn người:  nhang khói bay!

Cái email sáng nay, cảm ơn em nước mắt.  Đổi giờ là có thật, đổi mùa Đông thì chưa...

Sáng nay đã dứt mưa.  Bạn anh sắp được đốt (nó chết và bị nhốt, nó bị nhốt hơi lâu!).

Anh nhớ quá vườn cau.  Anh nhớ hình bóng Ngoại.  Anh nhớ em lủi thủi đi bên Ngoại ngày xưa...

Ôi ngày xưa ngày xưa lá dừa xanh gió mới...Em thương anh ráng đợi một ngày anh tái sinh!

Áo Thơ

Anh sẽ dệt áo Thơ bằng muôn ngàn tưởng tượng để em mặc đau đớn giận anh rồi bỏ anh...

Lúc đó bầu trời xanh mông mênh không mây trắng...Áo em mặc thành nắng, em cần anh đứng che!

Anh làm gió bay về thổi tóc thề em nhé!  Ôi em xinh vô kể!  Em là một Eve!  Có cái áo nào Thơ hơn lá nho em nhỉ?

Đã biết bao Thế Kỷ, cuốn Kinh Thánh làm thinh, nó nói chuyện Chúng Mình đã có ghi trong đó...

Ghét,  không ai dám bỏ.  Yêu,  người ta đọc hoài.  Chuông Giáo Đường đổ dài nhiều khi một bài ngắn...

Cuốn Kinh Thánh im lặng khi anh hôn môi em!  Từng vốc lụa bung lên...từng cái quên thành nhớ!

Em là một điểm tựa để anh dệt áo Thơ...để muôn đời giấc mơ Tình Yêu là trên hết...

Để em thương em ghét...em nở nụ cười Duyên!  Em chỉ một mình em cái áo Duyên em mặc!

Em có thể nhắm mắt ngủ bây giờ được chưa?

Nhất Cú Thiên Thu Đắc

Đã mười hai giờ trưa, trời vẫn cứ còn mưa!  Mặt trời chưa thức dậy!  Buồn ôi một câu thơ!

Câu thơ buồn năm chữ cho triệu người xa xứ mà có ai đọc không?  Hay thơ tôi muốn mửa?

Xưa, người xưa, một câu, ai đọc cũng vò đầu!  Trách sao tóc không rối?  Phật nói "đợi kiếp sau!"

Người người lấy khăn lau hai giọt nước mắt đọng, nhìn Chúa, niềm Hy Vọng.  Chúa cười:  "Không Tương Lai!"

Mở Kinh Thánh mà coi Chúa nói gì mai mốt?  Hay Chúa đứng trên cột hai tay dang.  Đầu hàng!

Một câu thơ xốn xang lòng người viết ra nó.  Hưng Đạo Vương xấu hổ, đưa tay chỉ biển xa...

"Các ngươi nghe lời ta đừng thắp nhang thắp khói, cái lư hương có tội nên nó phải ở tù!".

Non Nước Buồn Thiên Thu!
Một câu thơ chó đẻ!

Đổi giờ, ai dậy trễ, có đọc thơ tôi không? Một câu thơ đau lòng, Đoạn Trường Tân Thanh, đó!

Bão Mùa Đông Ở Mỹ

Bão mùa Đông nước Mỹ
đang tới lần thứ hai! (*)
Bão sẽ tới ngày mai
sau hôm nay Chúa Nhật!

Texas nhiều xe lật
ngay trên xa lộ rồi
Những cơn gió xoáy trời
đang khoan lòng trái đất!

Hôm nay ngày Chúa Nhật
chúng ta cầu nguyện không?
Chuông Nhà Thờ không rung
không thấy ai đi Lễ...

Chùa cũng trong lặng lẽ
nhang khói tỏa dịu dàng
Chẳng có chi đáng màng?
Kệ thôi Tin Thời Tiết!

Ngày Mai...Tin Thất Thiệt
Thiết Thật...là hôm nay...
bầu trời nặng trịch mây
gió trong cây rít rít...

Ai làm chi ai biết
Ta không biết làm chi...
Hay làm thơ Đường Thi?
Hay làm thơ Lục Bát?

Hay nghe Mạnh Quỳnh hát
bên tai nàng Phi Nhung?
Nước Mỹ bự to đùng
sá gì cơn bão...nhỏ!

Hãy như những con thỏ nằm núp kỹ trong hang! Mai, bão có tan hoang ...thì Hồn Ai Nấy Giữ!

Hình Như Em Nói Ngoại À Mây Bay

Ôi em tóc thề lả lơi đôi má khi em buông thả lòng anh bao la...

Ôi em thiết tha nhớ sao là nhớ cây đa cổ độ nhớ em có bằng?

Ôi em mười năm rồi mười năm nữa, anh người lỡ bộ ngó khói ngó mây...

Ôi em bờ vai vì em mà gió nói gì nho nhỏ với tóc với hương?

Ôi em mùi thơm của em Tổ Quốc!  Anh cầm nước mắt bao nhiêu chiều mưa...

Anh cầm câu thơ rồi anh gục xuống, tóc em màu ruộng màu Quê Hương mình...

Từ thuở đinh ninh đời không đến nỗi...rồi thì lạc lối...rồi thì Thiên Thu!

Ôi trái mù u lăn đi lăn mãi!  Ôi em con gái trái tim anh đau...

Anh nhớ vườn cau em đi với Ngoại, hình như em nói Ngoại à mây bay...

Hình như em nói Ngoại à mây bay...

Tôi Nghĩ Rồi Tứ Xứ Còn Một Phương Là M

Tin nói bão ba ngày, ngày thứ ba không bão!
Những dây phơi quần áo đã có áo quần phơi...
Mây trắng bay trên trời và người đi trên phố
Vẫn thưa thớt xe cộ vì dịch thì vẫn còn!

Tôi nghĩ bạn bớt buồn nhờ cái tin vui đó!
Ly cà phê giọt nhỏ lách tách như tiếng cười.
Chúng tôi có hai người uống cà phê ngó nắng
Ngó khói thuốc im lặng vẽ những vòng...dễ thương!

Ngó cô gái má hường vẫn còn choàng áo ấm
Trên tóc nàng lấm tấm những cánh hoa đào rơi
Hình như nàng đang vui chuyện gì, cười chúm chím
Bàn tay nàng tim tím - nàng cầm nhánh hoa lan...

Không nghe ai thở than sau hai ngày bão lạnh.
Hàng cây cao lấp lánh nắng và nước lung linh...
Bạn!  Bạn chắc giật mình, bài thơ tôi đẹp chớ?
Đó, nhờ hoa lan nở trên tay người ta chăng?

Tháng Ba nước Mỹ Xuân và giờ cũng sắp đổi
Giờ đổi để đi tới chào nắng mới của năm...
Người sẽ nhấn gót chân đi thăm bè bạn nhớ...
Filtre cà phê nho nhỏ những giọt nắng ban mai.

Bạn biết tôi nhớ ai tóc dài vai thon thả?
Bạn còn tê mắt cá bạn nghe đau hôm qua?
Tôi yêu bạn, kiêu sa, nụ môi người thiếu nữ.
Tôi nghĩ:  rồi tứ xứ còn một phương là......M!




| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
vietvanmoinewvietart007@gmail.com