Ngày ấy, Hoàng Hậu MADA cũng tắm rửa sạch sẽ, rồi thân hành đến cuộc lễ, mà cấp phát chẩn bần cho người nghèo khó.
Xong rồi, Bà trở về hoàng cung, phát nguyện thọ trai giới.
Đến đêm, Hoàng Hậu nằm ngủ, mơ thấy, có một ngôi sao sáng rơi vào bụng. Kể từ đêm ấy, Bà thọ thai.
Nhà Vua lấy làm đẹp dạ.
Thời gian trôi qua êm đẹp.
Đến một ngày rằm trăng sáng nọ, Hoàng Hậu mới xin phép Nhà Vua TỊNH PHẠN, để trở về viếng thăm quê hương.
Đó là kinh đô Devadaha.
Nhà Vua cho đoàn tùy tùng theo hộ tống Hoàng Hậu rất đông.
Đến một vùng biên giới, phong cảnh hữu tình, xinh tươi như mộng, Hoàng Hậu ra lệnh hạ trại nghỉ ngơi, thì bỗng chốc, Bà chuyển dạ, sanh ra một Thái Tử khôi ngô, tuấn tú. Các phi tần đều mừng rỡ, vội vàng pha nước ấm mà tắm cho Thế Tử sạch sẽ, và đem gấm vóc lụa là ra bao bọc cho Thế Tử được ấm áp.
Tục truyền rằng, khi ấy thì âm nhạc trên trời du dương trổi lên, hoa thơm rơi xuống như mưa. Thái Tử mới bước xuống đất, hướng về phía đông đi bảy bước, tay mặt chỉ trời, tay trái chỉ đất mà nói:
- Thiên Thượng, Thiên Hạ, Duy Ngã độc tôn.
Khi Phật đản sinh, người ta đồn rằng có một vị Đạo sĩ sống trên 120 tuổi, tu tịnh độ trên núi Hymalaya, đã lập tức chạy xuống núi. Các học trò lấy làm lạ, bám theo hỏi:
- Thầy chạy đi đâu vậy?
Thầy mới nói:
- Ta không có thì giờ.
Mấy người học trò đành phải chạy theo để hộ tống ông.
Vị Đạo sĩ chạy ngay đến hoàng cung, để yết kiến Nhà Vua ngay lập tức. Nhà Vua thì rất lấy làm ngạc nhiên, vì đã mấy chục năm qua, chưa ai từng trông thấy vị Đạo sĩ này rời núi để đi đâu cả.
Nhà Vua bèn hỏi:
- Vì sao người đến đây? Có chuyện gì xảy ra vậy?
Ông Lão trả lời:
- Con trai của Nhà Vua đâu rồi? Ta đến để nhìn mặt nó.
Giây phút đầu tiên của Phật Đản Sinh, thì ông lão này đã bắt đầu chạy. Ông phải mất 24 giờ để về đến đồng bằng, mà vào yết kiến Nhà Vua. Còn Nhà Vua thì không tin nổi vào mắt mình, bởi vì vị Đạo sĩ này rất nổi tiếng, là thầy của các vị thầy. Tại sao ông lại quan tâm đến Thái Tử, con trai của Nhà Vua?
Đứa trẻ được bồng ra. Vị Đạo sĩ già vội vàng quỳ xuống, hôn chân đứa trẻ mà khóc.
Nhà Vua bối rối.
Bà Hoàng Hậu bối rối.
Họ hỏi ông rằng:
- Tại sao Đạo sĩ lại khóc? Có họa phước gì chăng?
Ông Lão nói:
- Ta khóc vì sung sướng, vì đã nhìn thấy được một vị Phật ra đời còn búp hoa. Vị Thái Tử này sẽ có một tương lai tươi sáng, là vua của các vị vua trên thế gian.
Một thánh nhân 120 tuổi cúi đầu chào một vị phật một ngày tuổi, rồi khóc vì hạnh phúc. Những người hiểu biết thì luôn luôn khóc vì hạnh phúc mỗi khi họ chứng kiến một điều siêu việt, đang xảy ra trên thế gian. Nhưng rất có ít người có khả năng để nhìn thấy. Thậm chí, người cha cũng không nhìn thấy, người mẹ cũng không nhìn thấy.
Đức Phật là người con trai duy nhất của một vị Hoàng Đế già, vừa mới được hạ sinh. Toàn vương quốc rất đỗi vui mừng, chúc phúc cho Vị Vua nhân hậu, và giàu có nhất vào thời bấy giờ.
Các nhà Chiêm Tinh trong nước đều được mời đến, để tiên đoán vận mệnh hậu lai của Thái Tử.
Người ta đặt tên cho Thái Tử là Tất Đạt Ta, có nghĩa là thỏa nguyện, là niềm mong ước tha thiết nhất.
Đứa con trai này khiến cho Nhà Vua cảm thấy cuộc đời có ý nghĩa hơn, quan trọng hơn.
Trong niềm vui chung, Nhà Vua bèn hỏi các nhà bói toán rằng:
- Các khanh hãy tiên đoán xem coi, cuộc đời của con trai ta sau này sẽ ra thế nào?
Các nhà bói toán đều đồng loạt giơ hai ngón tay lên, chỉ trừ ra nhà bói toán trẻ thì giơ một ngón tay mà thôi.
Nhà Vua phân vân, không hiểu gì cả, mới hỏi:
- Các khanh làm ơn bỏ cái biểu tượng đó đi. Ta chỉ là người bình thường, không biết bói toán là gì cả. Các khanh hãy diễn đạt bằng lời nói cho ta biết: Hai ngón tay có nghĩa là gì vậy?
Tất cả các nhà chiêm tinh đều nói:
- Hoặc là Thái Tử sẽ trở thành một đế vương oai hùng nhất thế giới, hoặc là xuất gia tầm Đạo, để trở thành một Vị Phật đại giác ngộ. Thái Tử có hai khả năng đó, nên chúng tôi giơ hai ngón tay.
Nhà Vua rất lấy làm lo lắng về khả năng thứ hai. Con trai của Ngài sẽ từ bỏ thế gian mà đi tu, thì vấn đề sẽ trở nên khó khăn như trước. Ai sẽ lên kế vị Nhà Vua?
Nhà Vua mới day sang hỏi nhà bói toán trẻ sau cùng, với cái tên Kodanna:
- Tại sao khanh chỉ giơ một ngón tay?
Kodanna đáp lời:
- Muôn tâu Thánh Thượng, Thái Tử sẽ không có sự lựa chọn nào khác, ngoài việc xuất gia đi tu để thành Phật đại giác ngộ.
Nhà Vua không vui với lời tiên đoán của Kodanna. Người ta khó lòng mà chấp nhận sự thật. Nhà Vua bỏ qua Kodanna không ban thưởng cho vị bói toán trẻ này, mà còn đuổi đi.
Nhà Vua trở lại vấn đề, hỏi ý kiến của các vị chiêm tinh khác:
- Các khanh có đề nghị gì, để khiến cho Thái Tữ không từ bỏ thế gian. Ta không muốn cho con trai Ta sẽ trở thành một nhà sư lang thang hành khất bụi đường. Ta muốn Thái Tử phải trở thành một Minh Vương trị vì thiên hạ.
Đây cũng là tham vọng bình thường của các bậc cha mẹ. Ai lại muốn con mình đi tu. Nó phải được giàu sang, địa vị huy hoàng bề ngoài.
Các nhà bói toán tâu:
- Sự việc có thể dàn xếp ổn thỏa. Thái Tử phải được nuôi dưỡng nơi cung điện sang trọng, đầy niềm vui với cung phi mỹ nữ. Nhất là tránh xa cái già, cái chết.
Các nhà chiêm tinh nói có lý. Cái chết làm cho con người sợ sệt mà đi tìm một sự giải thoát ở đâu đó. -./.