Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      



QUÁN CÀ PHÊ "KHÔNG TÊN"
Ở THỊ TRẤN CHU LAI


             (Hồi ức về những ngày xa xưa khi khoác áo quân nhân QLVNCH có nhiệm vụ giữ an ninh giao thông ngày đêm quốc lộ 1 từ thị xã TAM KỲ đi CHU LAI qua hai cây cầu chiến lược BÀ BẦU và cầu sắt (hỏa xa cũ) ÔNG BỘ. Trên đoạn quốc l này có QUÁN MỈ QUẢNG CÂY TRÂM nổi tiếng ngon và ĐẶC BIỆT dùng nhân (nhưn) TÔM và CUA LỘT.(Tôi đã ăn MÌ QUẢNG nhiều nơi khác mà đem so sánh thua xa MÌ QUẢNG của địa danh CÂY TRÂM này) (

C hiếc xe Jeep nhà binh dừng lại trước cửa quán cà phê “không tên” nằm ở thị trấn Chu Lai.

Huyền ngồi sau quầy thu ngân đang thối tiền lại cho khách. Nhìn ra cửa, thấy khách quen, Huyền quay sang nói với cô em gái tên Vân đang đứng phía sau:

- Vân, ngồi quầy, thu tiền giúp chị... lẹ lên!

Vân vừa ngồi vào thế chỗ, Huyền bước nhanh ra phía xe vừa đổ. Mau miệng và nở một nụ cười thật tươi:

- Chào Trung Úy...

- Chào người đẹp. “Úy”với “Tá” gì, xin gọi thân mật... anh, em...tiện hơn!

- Vâng, mời “anh” vào.

Tuy còn sớm lắm, mới sáu giờ sáng, nhưng quán cũng đã đông khách. Huyền hướng dẫn Phương đến một chiếc bàn trống ở phía góc phòng gần lối đi xuống nhà bếp.

- Anh dùng gì?

- Như thường lệ, cho anh một cà phê phin thật nóng, một điếu thuốc lá “ba con 5”.

Từ ngày đơn vị của Phương di chuyển về hoạt động gần căn cứ Chu Lai này, Phương một lần được người bạn đồng khóa đang giữ chức vụ chi khu phó tại chi khu Lý Tín gần đấy, rủ chàng đi uống cà phê tại quán này. Mới vào uống cà phê ngày đầu tiên, Phương bị “cú sét ái tình”vì không ngờ nơi này... lại có “người đẹp” liêu trai đã hớp hồn chàng sĩ quan trẻ độc thân.

Mà không phải một mỹ nhân mà có đến hai người đẹp!

***

Ngồi nhâm nhi ly cà phê, rít vài hơi thuốc lá, qua những vòng khói thuốc tỏa ra, Phương nhìn cô chủ quán trẻ, tóc xõa ngang vai, mặt mũi xinh xinh và bên cạnh, một cô em gái trông thật nõn nà, thanh tú. Phương nhìn mãi, nhìn mãi... quên cả điếu thuốc lá cháy hết làm nóng hai đầu ngón tay chàng. Cốc cà phê đã nguội từ lúc nào. Nhìn điếu thuốc, ly cà phê, Phương tự phê bình mình “Trung Úy lạc vào mê hồn trận rồi?”.

oOo

Ngày xưa, “căn cứ Chu Lai” này có địa danh An Tân, chỉ là một thôn làng nhỏ quê mùa, mênh mông những bãi cát trắng hoang vắng, có cây cầu mang tên An Tân, một phía về hướng đông quay ra bờ biển Thái Bình Dương, thuộc xã Kỳ Hòa, làng chài lưới, đánh cá, hướng tây gặp quốc lộ 1 là xã Kỳ Sanh, dân làm ruộng rẫy, khai thác lâm sản.

Không biết căn cứ vào sử sách nào lại có tên cúng cơm Chu Lai, xuất phát từ đâu mà mấy “ông Mỹ” sống bên kia bờ Thái Bình Dương lại gọi miền đất này là Chu Lai. Tên mới này nghe cũng hay hay mà người ngoại quốc phát âm cũng dễ không phải uốn lưỡi trẹo họng nữa. Tên này nổi danh trên thế giới ngang với địa danh Mỹ Lai của tỉnh kế cận.

Dân địa phương lúc mới nghe tên Chu Lai do Mỹ gọi đã khôi hài nói với nhau:

“Không ngờ Mỹ cũng biết “nói lái” như người Việt mình nhỉ! Thì Chu Lai là chai với lu đó, nơi đây xứ đất cát nóng bỏ xừ, thiếu nước phải dùng “chai” và “lu” chứa nước dự trữ để giải khát!”

Thời gian ngắn sau khi quân đội Hoa Kỳ đổ bộ lên đất này, một căn cứ quân sự đồ sộ, có bến tàu hiện đại, có sân bay dành cho những vận tải cơ khổng lồ và phản lực cơ siêu thanh chiến đấu hiện đại lên xuống và những đường sá tráng nhựa rộng rãi được hình thành một cách mau lẹ như đũa thần của Bà Tiên trong truyện thần thoại.

Các tiệm ăn, các quán bar, các địa điểm giải trí, buôn bán, quán giải khát, quán cà phê... từ cầu An Tân đã hình thành dọc theo hai bên quốc lộ cho đến gần khu quân đội đồng minh trú đóng. Tổng hành dinh của Sư đoàn Bộ binh Hoa Kỳ “Americal Division”, các đơn vị Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ, Thiết Giáp, Pháo Binh... đồn trú quanh vùng rộng lớn này.

Kinh doanh thuộc loại lành mạnh như nơi chơi bi-da, đánh bóng bàn, đấu c

ờ ngựa, cờ tướng, còn thuộc loại không lành mạnh là những nơi chứa xì ke, ma túy, cần sa, nơi bán chui vật dụng mua từ “PX” trong doanh trại, nơi bán, mua MPC (gọi là Ðô La Ðỏ, Military Payment Certificate) và nhất là vô số động đĩ để phục vụ lính đồng minh, lính bản xứ, không phân biệt chủ lực quân, địa phương quân, nghĩa quân, cán bộ xã ấp, cán bộ xây dựng nông thôn… và những ai có nhu cầu chuyện “ấy”, kể cả “lính cụ Hồ”.

oOo

Phương ngày nào rảnh rỗi cũng ra quán gặp hai chị em của “quán Không Tên”. Cô chị tên Huyền, hai mươi hai tuổi. Sau khi thi hỏng tú tài phần thứ nhất thì nghỉ ở nhà. Sau đó thấy hàng xóm chung quanh mở tiệm làm ăn khấm khá nên cô cũng mở tiệm bán cà phê. Quán của cô cà phê pha rất ngon thơm và đậm đà hơn nhiều quán khác. Nhưng theo Phương, khách bị yếu tố tâm lý chi phối vì hai chị em chủ quán trông xinh đẹp và có học thức. Quán cà phê được khách tặng cho mỹ danh “Cà phê Không Tên” vì trước cửa quán chỉ ghi hai chữ “cà phê” và bên cạnh có ghi số nhà bằng cỡ chữ nhỏ hơn. Có người lại bảo vì cô chủ quán thích mở máy “magnétophone” cho khách thưởng thức âm nhạc hàng ngày với độc nhất một “tape” nhạc gồm các bài hát “Bài Không Tên của nhạc sĩ Vu Thành An.

Cô em, tên Vân, mười tám tuổi đang học lớp sắp thi Tú Tài.

Dưới mắt Phương, cô Huyền đẫy đà và nẩy nở nên trông “sexy” hơn. Cô Vân, có lẽ còn đi học nên lo bài vở học ở trường, trông hơi gầy gò và ngây thơ. Phương tham lam nên chọn cả hai đồng hạng nhất. Hai chị em cô chủ quán cũng biết Phương có cảm tình với cả hai chị em. Tuy vậy không cô nào muốn được độc quyền vì hiểu con tim có lý do của nó.   -./.




VVM.29.6.2025.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .