C
háu nội hỏi:
- 30 tháng Tư nầy, ông nội có đi dự lễ đâu không?
- Lễ gì, mang súng đi "ắc-ê" như thời bọn "mắt xanh mũi lõ" làm cha thiên hạ ở Việt Nam hả? Vinh quang gì đâu?
- Còn như ở trong nước, "người ta" cũng "mừng thắng lợi" vậy.
- "Mừng thắng lợi" hả? Ai vậy? Moscow? Bắc Kinh hay Hà Nội? Ông chủ mừng, "thằng ở đợ" cũng mừng theo?
- Tức là cái thời ông nội nói "lãnh đạo nước mình ngu".
- Ai là người ngu của lịch sử, cháu biết không?
- Là người đem chiến tranh vào nước mình. Như Ông Nội từng nói, nhưng nói chung chung như thế là không rõ. Nói chi tiết hơn có được không? Ông Nội.
- Được chứ. Nhưng lịch sử quốc gia cũng như thế giới là những "mắt xích" dính chuỗi với nhau. Ít nhất, phải chọn một mắt xích nào đó trong cái chuỗi dài mắt xích để làm "điểm khởi hành"
- Vậy "Chiến Tranh Đông Dương" bắt đầu từ đâu?
- Giới báo chí và sử học thường chia cuộc "Chiến tranh Đông Dương" ra làm ba: "Chiến Tranh Đông Dương Lần Thứ Nhất" (1945/ 54), "Chiến Tranh Đông Dương Lần Thứ Hai" (1960/1975), "Chiến Tranh Đông Dương Lần Thứ Ba" (1979/ 89).
- Ý nghĩa chính của mỗi cuộc chiến tranhl à gì? Ông Nội.
- Lần thứ nhất 1945/ 54, được coi là cuộc "Chiến Tranh Pháp Việt". Việt chống Pháp giành độc lập. Lần thứ hai 1960/ 75 là chiến tranh "Xâm Lăng Miền Nam" của Cộng Sản Bắc Việt Nam. Cái thứ ba "Cộng Sản Việt Nam xâm lăng Kampuchia".
- Cháu có câu hỏi.
- Hỏi đi.
- Cái thứ hai, không phải là "giải phóng miền Nam"?
Ông nội cười:
- Hờ, hờ. Thằng Tàu Cọng đem quân đánh Việt Nam, cũng gọi là "giải phóng" Việt Nam, cháu nghe có được không? Tàu đem quân đánh Tây Tạng, đuổi ông Đạt La chạy qua Ấn Độ, cũng gọi là giải phóng được không? Nói vậy thì Tàu Cộng có tội gì không khi chúng chiếm Mãn Châu, biến xứ Mãn này thành 3 tỉnh Liêu Ninh, Cát Lâm và Hắc Long Giang. Nếu không vì thế giới lên án thì cuộc xâm lăng Kampuchia năm 1979 của Cộng Sản Việt Nam cũng gọi là giải phóng vậy. "Giải phóng" là cái phướng của đám ma mà thôi. Chính thể VNCH của miền Nam "rửa chân ngồi bàn thờ", không ai bênh vực, không ai phản bác thì "con gà trống Bắc VN múa mỏ" thế nào chẳng được. Nói cho đúng thì cả ba cái gọi là "Chiến Tranh Đông Dương" ấy chỉ từ một nguyên nhân chính mà thôi.
- Rồi... "Chính danh thủ phạm" tên là...
. . . .. . Đế Quốc Mỹ.
- Cháu hiểu rồi. Ông Nội bắt đầu đi...
- Có hai nguyên nhân chính, một là hậu quả hội nghị Yalta tháng 2/ 1945 "Chiến Tranh Lạnh", cả hai đều từ "Thế Giới Chiến Tranh Thứ Hai" mà ra cả.
- Ông Nội nói về Yalta đi.
- Ở hội nghị, nầy ba lãnh tụ thế giới bấy giờ là Roosevelt, Stalin, Chirchill đồng ý là sẽ chấm dứt Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai vào năm 1947, nghĩa là 2 năm nữa. Bấy giờ là tháng 2/ 1945.
Tới tháng 5/ 1945 Roosevelt chết, hơi bất ngờ, Mỹ gặp nhiều khó khăn. Thứ nhất, ông phó Truman lên thay. Truman không handle nỗi gánh nặng Roosevelt để lại nên cho nổ hai quả bom nguyên tử. Nhật đầu hàng, vậy là xong.
Hồi đó, Mỹ dự tính hai năm nữa mới chấm dứt chiến tranh nên vũ khí, súng đạn, tàu bay, tàu bò... cứ sản xuất đều đều. Bất đồ ngưng tiếng súng, khí tài, vũ khí quân sự sản xuất lỡ ra rồi để làm chi, ai mua? bán cho ai? không lý để mấy món hàng quân sự để nó rỉ sét, bọn tỷ phú Mỹ lổ vốn hay sao? Bạc tỷ chớ ít sao. Thôi thì nay thằng Pháp muốn trở lại Đông Dương, giao vũ khí thặng dư cho Pháp. Nếu Pháp thắng, dân Đông Dương sẽ è cổ mà trả nợ cho Thực dân Pháp. Mỹ lấy lại vốn mấy hồi.
Hơn thế nữa, sau chiến tranh nóng Thế Giới Thứ Hai, nay thiên hạ chia làm hai phe: Phe Cộng Sản/ Phe Tư Bản. Hai phe gây ra Chiến tranh lạnh. Có nhiều lúc chiến tranh lạnh căng quá, có thể gây ra Chiến Tranh Nóng Thế Gới Thứ Ba. Muốn tránh "Cái Thứ Ba" nầy, sự căng thẳng phải cho xì hơi. Chiến tranh Đông Dương là cái "van" xì hơi của Chiến Tranh Lạnh Thế Giới. Vô phúc cho dân tộc Việt Nam, có những "thằng con ngoan" cỏng rắn cắn gà nhà", đem chiến tranh về cho đất nước mình.
- Ông Nội. Cái nầy là "rắc rối" đây. Ông Nội muốn nói những người Cộng Sản VN đã đem chiến tranh về cho đất nước của họ. Cái nầy là lột mặt nạ Cộng Sản VN. Họ cãi tới bến luôn đó Ông Nội.
- Cãi gì... Ông Nội "Nói có sách, mách có chứng" cháu à. Vậy nầy:........
oOo
2-/
- Năm 1969, Hồ Chí Minh đi "chầu Tổ Mác/ Lê nin", - như ông ta viết trong di chúc
-. Ở Saigon, nhà báo Nguyễn Ngu Ý làm một vòng phỏng giới chính trị, trí thức, giáo sư coi thử họ nghĩ như thế nào về cái chết của "anh già rô" nầy.
- "Anh già rô" là ai?
- Là Hồ Chí Minh đấy. Ở trong trại tù Cải Tạo/ Cộng Sản, Ông Nội với bạn bè đặt cho "bát" Hồ của tụi nó một cái tên như thế, để Công An không biết.
- Những người trả lời chỉ nói chung chung, chẳng ngô khoai gì cả. Đoàn Thêm, hình như lúc đó là Tổng Thư Ký bộ Thông Tin, nói "ngọng" rằng Hồ Chí Minh là người có tài, tiếc rằng đã theo Cộng Sản. Chỉ có Võ Phiến trả lời là hay nhứt.
- Ông ta nói sao Ông Nội?
- Nói sao hả? "ở trong chăn mới biết chăn có rận". Trong chiến tranh 1945/ 54 Võ Phiến ở với Cộng Sản, bị ngồi tù, bị trù dập nên biết Cộng Sản rõ hơn mấy tay lãnh đạo Chống Cộng xa-lông, "ngồi vách đốc củ tỏi" ở Saigon mà chẳng biết mẹ gì. Võ Phiến nói về Hồ Chí Minh như thế nầy: Phải chi Hồ Chí Minh không phải là Cộng Sản, năm 1945 hợp lực với các đảng phái Quốc Gia, chống thực dân Pháp, thì nước ta đã có độc lập từ lâu, đã giàu mạnh, không thua gì Nhựt Bản...
- Thế tại sao các đảng phái Quốc Gia không hợp tác với ông ta?
- Cộng Sản độc tài, đâu có chịu hợp tác với ai. Hồ Chí Minh chủ trương tiêu diệt họ nên họ mới chống lại chớ.
- Chắc gì Pháp chịu thua.
- Cháu nên nhớ tiếp sau Thế Giới Chiến Tranh Thứ Hai là "Phong trào giải thực". Bọn Thực Dân phải trả độc lập cho thuộc địa. Phi, Mã Lai, Ấn, Inđô có chiến tranh đâu, đều được độc lập cả...
- Nếu thấy có khuynh hướng Pháp trả độc lập cho VN thì đánh nhau với Pháp làm gì vô ích.
- Cháu phải biết Hồ Chí Minh là ai chớ. Ông ta là cán bộ nồng cốt của Đông Phương Bộ, nhiệm vụ chính của ông ta đâu chỉ có "độc lập cho VN."
- Không độc lập cho VN thì là cái gì?
- Cái gì mà Cộng Sản Quốc Tế muốn.
- Là cái gì?
- Bành trướng Đế Quốc Đỏ: Đông Nam Á, xuống Singapore, đến Inđô, đến Úc...
- Độc lập Dân tộc chỉ là cái áo mặc ngoài, lột cái áo đó ra rồi thì Hồ Chí Minh chỉ là một cán bộ Cộng Sản Quốc Tế, có nhiệm vụ Quốc Tế.
- Vậy thì "Chiến Tranh Đông Dương là do Hồ Chí Minh. Không có Hồ Chí Minh, không có Cộng Sản Việt Nam, thì không có Chiến Tranh Đông Dương.
- Khen cháu nhận xét đúng đấy. Cháu thấy không? Bản chất chỉ có một, nói loanh quanh chỉ là tam đoạn luận mà thôi.
- Vâng. Vậy cháu hiểu... mới một đầu... Chiến Tranh Đông Dương là do Hồ Chí Minh và đám Cộng Sản của ông ta. Mới một đầu. Còn đầu bên kia là...
2-/ ... là những người chống Cộng.
Đó là mẫu số chung của họ. Có thể họ người theo Tây, muốn làm tay sai, bù nhìn cho Tây để kiếm ăn, sang giàu, người gió chiều nào theo chiều ấy, gười yêu nước, thuộc các đảng phái Quốc Gia, bị Cộng Sản theo dõi, tìm giết. Họ tập họp, đoàn kết, chống nhau, giết nhau trước khi Cộng Sản Hà Nội ra tay. Nói chung rất phức tạp, dưới ngọn cờ "Chủ Nghĩa Quốc Gia".
- "Chủ Nghĩa Quốc Gia" là chủ nghĩa gì?
- Ai mà biết. Hỏi ngay các lãnh tụ Quốc Gia, họ bù trớt. Ông Nội cũng bù trớt luôn.
- Thế còn "Chủ Nghĩa Nhân Vị"?
- Nhân Vị hả? Khi ông Nhu làm Cố Vấn cho ông Diệm, có người bạn cũ của Ông Nhu hỏi ông ta: Anh làm cách mạng là cách mạng gì? Anh cần phải có cán bộ. Cán bộ của anh là những người từng theo Tây, làm "đội lính Khố Xanh", "cai Khố Đỏ", từng làm tri huyện, tri phủ cho Tây, cho Nhật thì làm cách mạng cái gì? Ông Nhu trả lời: Lich sử cho chúng ta chỉ có chừng đó. Sau đó, ông Nhu mở trại học tập Suối Lồ Ồ, gọi các ông bộ trưởng, thứ trưởng, tướng tá đến học tập "Chủ Nghĩa Nhân Vị". Học xong mấy ngày, "học viên" được ra về, nhưng báo chí nói "học viên" không hiểu gì cả". Mạnh Ông Nhu, ông Nhu nói - ông thường ưa độc thoại, ông nói cho ông nghe -, mạnh "học viên, học viên"... ngủ gật. Vậy là xong một lớp học tập cho cán bộ cao cấp, trung ương...
- Còn Ông Nội?
- Ông Nội cũng có học một khóa "Nhân Vị Vĩnh Long", ở "Trung Tâm Vĩnh Long" (?), do Ông Tổng Giám Mục Vĩnh Long làm "thổ địa".
- Là ai vậy Ông Nội?
- Là "Đức Cha Ngô Đình Thục". Ông anh mở trường huấn luyện cán bộ cho ông em. Tất cả quân nhân, công chức cỡ trung cấp trở lên đều phải học "khóa Nhân Vị Vĩnh Long". Cả hai ông đều trật.
- Sao lại trật? Cháu nội hỏi.
- Bắt chước Cộng Sản Hà Nội, mở ở Vĩnh Long một trường chính trị, theo "dạng" trường "Đảng Trung Ương" của Việt Cộng. Có lần gặp mấy đứa bên VN qua du học bên nầy, Ông Nội nói: "Mấy đứa bây qua Mỹ học chi thì học, khi về nước rồi, nhớ vô học "Trường Đảng Hồ Chí Minh ở Hà Nội". Không "tốt nghiệp" ở trường nầy, ra đời chỉ làm "phó" thôi, Cộng Sản không cho là "trưởng" đâu. Có đứa trả lời: "Ông Nội ở bên Mỹ sao mà rành bên VN quá. Ông nội nói: "Hễ mà ở với Cộng Sản thì đừng quên "Hồng hơn chuyên". Đất nước ngóc đầu không lên là vì "hồng" đấy, biết không?
- Còn cái trường Nhân Vị của "ông Đức Cha"?
- Thất bại. Thất bại "chăm phần chăm".
- Tại sao?
- Nhân Vị là quan điểm của Tây Phương, của Thiên Chúa Giáo, ông Nhu "chôm" từ Jacques Maritain và Emmanuel Mounier, hai triết gia Thiên Chúa Giáo, đại biểu cho phong trào nhân vị Pháp. Xào đi xào lại chớ có tư tưởng, tư tình gì đâu. Cháu nên nhớ, chính nhờ thế lực của Giáo Hội La Mã nên ông Diệm mới được chọn làm thủ tướng. Thiên Chúa Giáo hóa, có nghĩa là người Việt Nam phải "rửa tội" hết, biến người Việt thành "Dân Chúa", quân đội VNCH thành "Quân Chúa", nước VN thành "Nước Chúa" là mục tiêu định sẵn từ hồi mấy ông cha cố râu ria xồm xoàm, đeo thánh giá to tổ bố, cùng với đại bác súng đồng của Rigault De Genouilly tới xâm lăng Việt Nam.
- Vậy trường Nhân Vị của Đức Cha có mục đích gì?
- Nói vậy mà chưa chịu hiểu: Học hành thuyết Nhân Vị, chống thuyết Cộng Sản Mác-Lê, để làm quan thời Cộng Hòa, và "rửa tội". Thế thôi.
- Có thành công không Ông Nội?
- Để Ông Nội kể chuyện nầy cho nghe. Ông Nội có người bạn tên là Lê Trọng Ấn, giáo sư trường Nguyễn Hoàng Quảng Trị. Năm học lớp Nhứt, anh ta học trường Tê-Rê-Xa, trường Đạo, nhà thờ Thạch Hãn. Hồi đó, anh ta mê đạo Thiên Chúa lắm. Năm đầu học Đại Học Huế cũng vậy, anh ta thường rủ Ông Nội vô quì trong nhà thờ. Ông Nội cũng đi theo. Thế rồi Ấn đi học khóa Nhân Vị. Học xong, về anh ta bỏ đi nhà thờ, ghét mấy ông linh mục, chê Kinh Thánh. Có lần ông Ấn rủ Ông Nội lên Nhà Thờ La Vang chơi. - Hồi đó La Vang con là nha thờ, chưa được ông Thục nâng lên hàng "Vương Cung Thánh Đường" - cãi lấy được với ông Cha Tường ở nhà thờ ấy, rằng Chúa sinh ra con gái người đẹp, người xấu là bất công, sinh ra người đen, người trắng là kỳ thị, người giàu người nghèo là vô tâm. Chính Chúa cũng là con nhà nghèo khổ mà...
- Còn Ông Nội thì sao?
- Có biết gì đâu. Ông Nội là người Việt Nam, chỉ tin Trời, có cầu xin là xin Trời. Người Tây, người ta văn hóa khác nhau. Họ cứng, ta mềm, họ tích cực, ta tiêu cực. Đường họ, họ đi. Đường ta, ta đi. Với lại, lớn lên Ông Nội thấy nhiều ông cha Tây, giống mấy "tên Thực Dân mặc áo nhà tu" nên Ông Nội "theo Đạo" thế nào được.
- Vậy, trong "Chiến Tranh Đông Dương", những người Miền Nam/ Quốc Gia... có vai trò gì.
- Có vai trò gì rõ ràng đâu. Nói rằng người Miền Nam, Quân Đội Cộng Hòa của Miền Nam không có lý tưởng gì là sai. Lý tưởng của họ - của Ông Nội nữa đấy - là "Bảo vệ Tự Do cho Miền Nam. Sau 1975, Cộng Sản cai trị độc tài ở Miền Nam, làm rõ hơn cái lý tưởng của người Miền Nam.
- Đúng đấy Ông Nội. Người Miền Nam bảo vệ Tự Do cho Miền Nam và cả Thế Giới Tự Do nữa.
- Cám ơn cháu nội, Ông Nội và những người lính Miền Nam không thể là "lính đánh thuê" cho Đế Quốc Mỹ. Nhưng cuộc Chiến Tranh Đông Dương vẫn là cuộc chiến tranh do Mỹ làm đạo diễn.
Do sự đạo diễn của Đế Quốc Mỹ, của những tên lái súng, âm mưu với
những tên âm mưu xích hóa toàn cầu, các diễn viên trên sân khấu: tướng tá binh lính, chủ tịch đảng, chủ tịch nước, tổng thống, thủ tướng cùng đều là máu đỏ da vàng, cùng "đồng bào", cùng da cùng thịt, giết nhau rất tận tình, hết sức hết lòng, không chút thương xót, đầy lòng thù hận...
- Vậy mà chỉ là phường tuồng cả đấy Ông Nội ạ. Thắng bại gì đâu, vinh quang nhục nhã gì đâu.
- Nguyễn Khuyến nói rồi cháu ạ. Trên sân khấu là những ông "Tiến Sĩ giấy"
Cũng cờ, cũng biển, cũng cân đai.
Cũng gọi ông nghè có kém ai.
Mảnh giấy làm nên thân giáp bảng,
Nét son điểm rõ mặt văn khôi.
Tấm thân xiêm áo sao mà nhẹ?
Cái giá khoa danh thế mới hời!
Ghế tréo, lọng xanh ngồi bảnh choẹ,
Nghĩ rằng đồ thật hóa đồ chơi!
- Vậy tới 30 tháng Tư Ông Nội nghĩ gì?
- Nghĩ gì hả. Vì gì mà Ông Nội sống đời lưu vong?
- Vì gì?
- Ông Nội buồn với "Nỗi buồn Nhược Tiểu". . - ♡ /.
Cũng gọi ông nghè có kém ai.
Mảnh giấy làm nên thân giáp bảng,
Nét son điểm rõ mặt văn khôi.
Tấm thân xiêm áo sao mà nhẹ?
Cái giá khoa danh thế mới hời!
Ghế tréo, lọng xanh ngồi bảnh choẹ,
Nghĩ rằng đồ thật hóa đồ chơi!