Nhẹ nhàng đóng cửa toilet, sợ vang tiếng động, vợ con thức giấc, lão tự pha ly cà phê G7. Mùi cà phê thơm, hòa quyện với mùi hoa lài trước sân, ông thấy sảng khoái. Dựa lưng, ngã đầu ra sau vào chiếc ghế mây, lão nhìn lên bầu trời vẫn còn đầy sao. Có sao mờ, sao sáng. Lão chơi trò chọn một ngôi sao cho mình. Thả gánh nặng mười năm rồi, chắc ngôi sao mờ là của lão. Còn trẻ trung gì nữa đâu? Bảy mươi rồi còn gì.
Lão suy nghĩ vẩn vơ vài điều. Chẳng có gì để bận tâm.
Mở điện thoại, chẳng có gì quyến rũ ông trong cái màn hình nhỏ xíu. Lão tắt máy, nghĩ, bùa mê, thuốc lú gì trong đó khiến bọn trẻ dán mặt vô, dính cái mũi như keo dính chuột.
Hừng sáng, lão quay vào nhà. Bình đun nước trên bếp điện sôi sùng sục, lão với tay ngắt điện. À, lúc nãy pha cà phê xong, quên rút phích cắm. May mà bình còn một ít nước.
Mở cửa toilet, lão lấy kem bót đánh răng. Tiếng xoèn xoẹt giữa hai hàm răng đánh thức tế bào não đang còn ngái ngủ. Lão chợt tỉnh.
“Ơ, lúc nãy đánh răng rồi mà”. lão lẩm bẩm.
Dắt xe đạp ra cổng, lão lại quay vào. Vội cởi chiếc quần đùi, mặc vào quần short màu đen.
Lại dắt xe ra. Lại dắt xe vào. Bỏ đôi dép, lão mang vội đôi giày thể thao màu trắng.
Ôi, cái tuổi già lẩm cẩm. Phiền phức thiệt.
Dắt xe ra, lão lại dắt xe vào lần nữa. Lão mặc nhầm chiếc áo thun của vợ, còn để hở cái rốn.
Lần này thì lão yên tâm, bật cười: “May mà có nhớ mặc quần”. -./.