Việt Văn Mới
Việt Văn Mới



CŨNG CÓ MÙA XUÂN


                        
Đ ối với nhà nông, thời kỳ giáp hạt là lúc ngồi chờ cho tới khi thu hoạch vụ mùa sắp tới, trong khi lương thực của mùa trước đã gần cạn. Riêng đối với những thầy giáo tư lương như chúng tôi thì thời kỳ giáp hạt rớt ngay vào dịp Tết. Không lương, không tiền thưởng, mà thời gian nghỉ Tết lại kéo dài quả là héo hon trong ruột. Nhìn lại cái Tết Quý Tỵ này, nhà nước cho nghỉ đến chín ngày ròng rã. Người dân tha hồ mua sắm, trang hoàng nhà cửa, hưởng thụ trọn vẹn những ngày xuân ấm áp. Những người thầy giáo tư lương có dịp ngồi ngắm bà con mình ăn Tết và lấy niềm vui của họ làm niềm vui riêng cho mình. Cũng tốt thôi.

Tôi đã bước vào hàng lão ông với bảy bó tuổi đời, hiện còn lai rai một hai lớp tại gia của vài ông chủ muốn trau giồi ngoại ngữ để giao dịch nếu không thì sợ nhân viên cho là dốt. Ngày nay nhiều người chủ trương học dở nhưng có tiền thì làm chủ, còn học giỏi thường không tiền thôi đành phải đi làm thuê vậy. Khi làm chủ rồi chịu khó trau giồi món nào cần thiết, như ngoại ngữ chẳng hạn, chắc cũng chả sao. Nhờ vậy mà tôi cũng còn cách kiếm sống. Khách hàng không nhiều, không “vĩ mô”, nhưng cũng còn lơ thơ tơ liễu vài mống. Sau này nếu có khó khăn trong việc tìm kiếm “học trò”, tôi sẽ làm một màn “tiếp thị” một môn khác, đó là môn “chát xình chát” dành cho người cao tuổi coi như một môn thể dục dưỡng sinh, đang thịnh hành ở trong thành phố Saigon này. Có một ông bạn vong niên bên quận 7, tôi gọi là vong niên vì ông ấy năm nay đã bước qua tuổi tám bẩy, còn tôi mới xum xoe vào hàng bẩy bó. Mỗi sáng Thứ Năm ông lặn lội từ quận 7 lên xe buýt qua Saigon, từ đó ông lại lên xe buýt đến Cao Thắng là chỗ Câu lạc bộ “chát xình chát” của chúng tôi. Thời gian đi khoảng chín mươi phút, bằng một trận cầu bóng đá. Tuy đã tám bẩy nhưng bước chân của ông cũng còn vững vàng, pha một chút điệu nghệ dù không còn lả lướt như cái đám thanh niên bốn mươi năm mươi trong nhóm. Ông còn nhớ nhiều “phăng” và thường cho các bà “te” theo một “tạo dáng” đẹp mắt.

Bà nhà tôi cũng là đồng nghiệp, nhưng lại đang dạy một ngoại ngữ mà hiện nay ngoài xã hội đang bị ế. Ấy vậy mà bà vẫn có nhiều học trò. Buổi tối bà dạy tại một trung tâm ngoại ngữ của một trường đại học, ban ngày dạy ở nhà cho các nhóm sinh viên đến học. Hết nhóm này đến nhóm khác. Lịch dạy đầy ắp đến nỗi tôi phải tham gia một số công việc nhà như rửa chén “đọi” (tôi pha tiếng chỗ này vì bà xã tôi là người Huế, “đọi” có nghĩa là đĩa), lau nhà và các việc linh tinh khác. Tôi thường xuyên đi chợ mua các thứ thịt, cá, rau, dưa theo cẩm nang bà xã tôi soạn thảo từ buổi tối hôm trước. Sau đó về nhà tôi phải làm thêm vài việc lặt vặt như lặt rau, gọt rửa các quả dưa, quả bí. Xong, để tất cả lên bếp. Hết việc. Tôi vào Internet.

Chúng tôi có một ông con trai đang ở vào giai đoạn cuối của tuổi “băm”, đã có vợ và mới có một con gái, chuẩn bị bước vào cấp một cuối năm nay, thường hay gọi chúng tôi bằng “ông, bà nội” rất dễ thương. Hai gia đình chúng tôi ở chung trong một căn hộ nhưng coi như ở riêng. Vợ chồng chúng tôi rất tôn trọng cái tính độc lập, tự do của cặp vợ chồng trẻ này, cho nên, chúng tôi không hề bắt họ phải đi thưa về trình, không bao giờ bắt cô con dâu nấu nướng cái gì cho chúng tôi ăn, quần áo của chúng tôi tự chúng tôi giặt lấy. Từ khi có con dâu tôi không bao giờ mời bạn bè về nhà nhậu nhẹt. Một năm mười hai tháng nhà tôi không hề có một đám giỗ, đám kỵ, đám kiết gì. Mọi thứ giỗ, kỵ chúng tôi đều cho thực hiện ở chùa. Cô dâu rất thoải mái, không bao giờ phải biểu diễn món ăn món uống gì cho cha mẹ chồng thưởng thức. Buổi sáng cô dâu không cần phải thức dậy sớm để làm việc gì cả. Cô thức cùng một lúc với con, ra khỏi phòng đến trường mẫu giáo và rồi đến cơ quan làm việc. Ngày nghỉ, ngày lễ, cô dâu thoải mái “nướng” theo con gái cho đến khi mặt trời lên “ba sào”, vừa kịp giờ kéo nhau ra tiệm ăn cơm trưa. Khỏe vô cùng!

Ông con trai đối với chúng tôi cứ bình tĩnh âm thầm lặng lẽ. Chúng tôi cũng tôn trọng bản tính ít nói của ông ấy, cho nên ông cứ thế mà phát huy. Tết nhất ông không bị bắt buộc phải lì xì cho mẹ một “xị” (một trăm ngàn) để mua thẻ điện thoại di động, hay lì xì cho ba một xị để mua thuốc lá hút.

Một câu nói đúng mà ông bà ngày xưa để lại là nồi nào nó có cái vung nấy. Anh con trai học hành không ra làm sao cả thì một nửa thứ hai của anh ta cũng sẽ chẳng ra làm sao hết. Học vấn hay học vị cao thường tạo ra văn hóa. Cũng có nhiều người học vị cao nhưng văn hóa lại thấp tè. May mắn thay số người này tương đối ít.

Do hoàn cảnh được coi là neo đơn như vậy, nên hai chúng tôi có cách hưởng thụ mùa xuân Quý Tỵ này theo cách riêng của mình.

Vào những ngày giáp Tết, trong khi mọi người đổ xô vào các chợ, các siêu thị, chúng tôi ngồi trên chiếc xe gắn máy cà tàng, chạy dung dăng đến các điểm bán hoa cảnh các loại, mục đích là để tìm mua một hai chậu mai bonsai nhỏ nhất và với cái giá bèo nhất.

Theo chương trình đã định, sáng 27 chúng tôi đi qua cầu Tân Thuận quẹo qua con đường Trần Xuân Soạn dọc bờ sông thuộc quận 7. Ở đây là bến ghe hoa từ các tỉnh sông nước miền Nam chở lên bày bán hai bên đường thật là nhộn nhịp. Số lượng hoa bày bán trên đường chỉ là một phần, phần còn lại đang nằm dưới ghe với màu vàng của hoa cúc, màu đỏ của hoa giấy, hoa mào gà khoe sắc rực rỡ.

Chúng tôi chạy lên chạy xuống trên đoạn đường khoảng chừng một cây số cố gắng tìm một cây mai thật vừa ý. Nhiều năm trở lại đây người ta ghép mai bonsai rất nhiều, lớn có, nhỏ có. Có chậu nhỏ đến mức bề ngang chậu chừng một tấc, với một nhánh mai đơn độc cao chừng ba tấc điểm năm bảy búp xanh mơn mởn, từ xa tôi có thể nghe người bán hét “năm chục ngàn đồng”. Có những cây mai bonsai to lớn cành tua tủa, đầy nghẹt những búp non. Tôi thử chỉ một chậu “lễ phép” hỏi: “Anh làm ơn cho hỏi cây mai này giá bao nhiêu vậy”. – “Tám triệu đồng”. Anh ta nói như gắt, ra cái điều sức tôi làm gì mua nổi chậu mai đó. Tôi lí nhí nói cám ơn, rồi phóng đi. Tôi phải lễ phép hỏi giá vì sợ hỏi mà không mua sợ các ông bà chủ đó xài xể cho một trận. Mua mai phải có kinh nghiệm vì rất dễ gặp mai dỏm. Đúng ra, hoa thật, cành thật và cái chậu cũng thật nhưng cách làm là dỏm. Người ta không phải tháp cành mai vào thân cây theo phương pháp truyền thống mà gắn dính cành vào thân bằng keo dán sắt. Chưa hết, đất phủ lên gốc mai chỉ là một lớp mỏng dính, có một mảng rêu và cỏ lúa giống như thật, phía dưới chỉ là trấu và rơm. Thánh cũng không biết nói chi đến những khách hàng vãng lai hời hợt như chúng tôi.


Chợ hoa Bến Bình Đông

Đến gần trưa bà xã tôi cũng chọn được một cây mai bonsai vừa ý với giá một trăm bốn chục ngàn đồng. Tôi để bà xã tôi tự do chọn lựa, còn tôi dừng xe dưới bóng mát của một cây vông bên đường, bấm máy điện thoại nhắn tin hẹn ngày nhậu nhẹt với những bạn đồng môn thuở còn đi học. Trên đường về, bà xã tôi ngồi sau ôm cây mai, nâng như nâng trứng… Tôi nghiêng đầu hỏi:

- Em có coi kỹ nó không phải là mai dỏm chứ?

- Biết đâu được, qua ba ngày Tết là tốt rồi. Một đời ta ba đời nó… giọng bà xã tôi dịu dàng từ phía sau.

Về nhà, bà xã tôi bắt đầu dọn dẹp và trang trí cái bàn lớn với tám chỗ ngồi dùng để dạy học. Tấm bảng trắng cũng được lau chùi sạch sẽ. Chỉ có thế thôi. Trước đây vào ngày Tết tôi hay cắt giấy đỏ thành những dòng chữ thư pháp như “Chúc mừng năm mới”, “Mừng xuân…” hoặc một nhánh mai với những đóa hoa vàng rực dán lên bảng.

Nghe nói ở Bến Bình Đông đối diện xa lộ Đông Tây qua dòng kênh Tàu Hũ, người ta cũng có bày bán hoa Tết. Hợp nhau vì tính tò mò, qua ngày hôm sau chúng tôi phóng xe tìm đường đi tới Bến Bình Đông. Đây là xứ sở của những kho hàng hóa khổng lồ, nhiều nhất là gạo. Ghe chài chở gạo từ miền Tây lên cập bến ở đây để chuyển vào các kho hàng này. Tôi còn nhớ thời điểm năm 1976, 77 gì đó, tôi đang thất nghiệp, một người bạn rủ tôi đi làm phu khuân vác. Tôi liều mình đi theo hy vọng kiếm chút tiền còm về cho bà xã đi chợ. Hai đứa chúng tôi lên xe buýt chạy thẳng lên đường Minh Phụng. Đây là bến xe tải với những chiếc xe chuyên dùng vận chuyển hàng hóa đậu thành hàng dài dọc con theo con lộ. Ở đâu có nhu cầu vận chuyển hàng hóa người ta đều ra đây ký hợp đồng thực hiện. Những người thất nghiệp muốn làm phu khuân vác có thể ra đây đứng trước đầu xe tải chào “hàng”. Hàng ở đây là sức lao động của người đàn ông đang muốn làm phu khuân vác. Các chủ hàng thường sau khi hợp đồng xe quay ra kiếm luôn người bốc vác. Họ đi dài dài trước các đầu xe tải, nơi các phu khuân vác đang đứng nghiêm chờ đợi. Mỗi khi thấy ai vừa ý, chủ hàng chỉ tay vào người đó “thằng này”, anh chàng “thằng này” phóng lên xe tải, bò vào góc ngồi chờ đợi. Mỗi lần đi bốc vác như vậy giá cả là hai chục đồng cho một công nhân. Tôi và người bạn được kêu bằng “thằng này” để đi bốc vác một lô hàng máy bơm nước từ kho hàng ở quận 6 đến một kho hàng khác ở Bình Chánh. Chúng tôi gồm tất cả năm người ì ạch khiêng gần cả trăm cái máy bơm nước bỏ lên xe tải rồi theo xe lên Bình Chánh. Tại đây chúng tôi phải bốc xuống xe rồi khiêng chất vào kho. Đến hơn một giờ trưa thì hoàn tất. Chúng tôi được chủ hàng trả tiền công, rồi cho ra chợ Bình Chánh ăn trưa. Tôi còn nhớ bữa cơm hôm ấy ngon hơn bao giờ hết. Tuy chỉ là cơm thịt kho trứng, nhưng có lẽ vì đói, nên chúng tôi kêu cơm thêm hai ba lần. Ăn xong chúng tôi được đưa về bến xe ở Minh Phụng rồi tan hàng, ai về nhà nấy. Có hai đứa trong nhóm tiếp tục ra đứng trước các đầu xe tải chờ một chủ hàng khác đến gọi đi bốc vác tiếp. Sáng hôm sau cả hai chúng đều không thức dậy nổi. Cả người đau đớn như bị tra tấn. Tôi và anh bạn đồng ý đi tìm việc khác để kiếm cơm. Riêng tôi, cái nghề khuân vác này làm cho tôi nhớ những chuyện mua bán nô lệ trong truyện Ngàn lẻ một đêm.


Chợ hoa ở Bến Bình Đông

Chỗ bày bán hoa ở Bến Bình Đông dài gấp hai, gấp ba lần chỗ cầu Tân Thuận. Chiều dài dọc theo bờ kênh có đến hai km. Dưới kênh, các loại ghe chở hoa đậu san sát. Chiếc ghe cũng lớn gần gấp hai lần ghe ở cầu Tân Thuận, lại có mui rất lớn bằng lá chầm bao che kín mít. Chúng tôi đi lên đi xuống hai lần là đủ đến trưa. Nắng gay gắt trên đầu. Bà xã tôi không có vẻ gì bực bội vì bà đã “rước” được một cây mai rất vừa ý. Tôi cũng thấy hài lòng. Cả chậu vừa mới nở được một hoa. Đúng là hoa “giảo” có nhiều cánh lớn nằm chồng chất lên nhau.

Xoay qua, xoay lại, quét dọn, trong nhà, mua một ít thực phẩm để dùng trong ba ngày Tết, và rồi thời gian chờ đón giao thừa tiếp đến.

Trước nhà chúng tôi, bên kia đường là Miễu A Phò của người Hoa lập không biết từ đời nào, gần đến giao thừa rất đông khách đến chùa đốt nhang mua lộc. Lộc ở đây là những cây nhang lớn dài gần một mét. Người ta mua một cây nhang nhúng dầu đốt cho cây nhang cháy, rồi cầm như vậy đi về nhà cắm vào lư hương, lấy hên trong giờ phút đầu năm mới.

Khi pháo hoa bắt đầu nổ lụp bụp ở hướng Bến Bạch Đằng, hai ông bà già neo đơn bước lên giường tìm giấc ngủ đến trễ trong năm mới. Sáng sớm, tôi bước ra mở cửa balcon nhìn vào khoảng không gian yên tĩnh, vắng lặng, vừa nói “Hết Tết rồi!”. Thật vậy, những ngày vui của Tết là những ngày cuối năm. Người ta đi lại, mua sắm thật là nhộn nhịp, tưng bừng. Qua đến ngày mồng một thì đường sá vắng tanh. Mất hẳn không khí náo nức của những ngày cuối năm. Trước công viên Tao Đàn, lác đác vài ông bà cao tuổi cố gắng thực hiện bài tập đi bộ đầu năm để cho cái hên, cái niềm phấn khởi được kéo dài trong năm mới.

Bà xã tôi mở cái bánh chưng do cô em mới cho hôm 28 Tết để làm thức ăn sáng, mở đầu giai đoạn hưởng thụ không khí thanh bình, ấm cúng của ngày Tết. Chúng tôi xuất hành ngay buổi sáng mồng một và trực chỉ lên đường đi Củ Chi thăm bà chị. Thực tình chúng tôi không hề đi coi thầy, coi bà nào để xin ngày nào, giờ nào thậm chí hướng nào để xuất hành đem lại điều may mắn cho cả năm.

Những cơn gió lành lạnh của ngày đầu năm trên quốc lộ làm cho chúng tôi vô cùng khoan khoái. Bà xã ngồi phía sau nhẹ nhàng cất tiếng hát:

“Xuân đã về … Xuân đã về…” ♥ -./.




VVM.03.02.2025.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .