Phố đông người qua lại, họ mặc những chiếc áo ấm dày, nhiều màu đẹp. Họ đi mua sắm, chuẩn bị Tết. Những đứa bé cỡ tuổi đứa chị, lúc thúc bên cạnh người lớn. Chúng nó cầm trên tay những đồ chơi bằng nhựa, đèn xanh đỏ chớp nháy. Con bé nhìn theo, thèm thuồng.
Thằng em vặn người trên hai chân chị, ngước cổ nhìn con thỏ đồ chơi đang nhảy trên hè phố.
-Em muốn có con thỏ..
-Nhiều tiền lắm. Mà mình thì đâu có nhiều tiền.
-Em thích!
-Khi nào chị lớn, đi làm việc có nhiều tiền, chị mua cho nghe.
-Dạ.
-Ngủ đi em! Gối đầu vào ngực, chị ủ ấm cho em. Ngoan chị thương, hát ru em nhé.
Con bé hát ru em bài hát chỉ mình nó hiểu.
"Ầu ơ!"
"Mẹ bỏ đi nên chị em mình khổ"
"Ngủ đi em! Chắc mai sớm mẹ về"
-Chị đừng ru nữa. Mẹ không có về đâu.
-Em không ngủ à? Chắc chị hát dở quá! Thôi, không hát nữa. Để chị kể chuyện cổ tích cho nghe. "Ngày xưa.. À ngày xưa có một ông Tiên.." Hơ.. chị quên mất rồi. Sao lạ quá ta. Hà hà.. Làm gì có ông tiên nào cho mình. Thôi, em ngủ đi, chị thương"
-Đi tìm mẹ, đi chị.
-Mẹ chưa về đâu. Mai sớm mẹ mới về.
-Em muốn đi tìm mẹ.
-Ngủ đi em! Rồi chị cõng em đi tìm mẹ.
"Ầu ơ!"
"Mai chị lớn"
"Chị đi lấy chồng"
"Em ở với ai?“
Bài hát nó tự nghĩ ra, không ai bày. Nước mắt con chị rơi trên vai thằng em. Phố ngày giáp Tết vẫn đông. Người vẫn cứ lướt qua hai đứa bé mồ côi.-