Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
         



CHIẾC ĐỒNG HỒ CŨ


Đ ã lâu lắm, Thành mới trở lại căn nhà này, nơi anh và Tuệ có thật nhiều kỷ niệm của những ngày còn đi học. Họ rất thân nhau, đến nỗi anh từng là phù rể cho bạn mình. Vậy mà dần dà họ lại lãng xa nhau mà không hề có nguyên cớ gì rõ rệt. Chỉ biết rằng những buổi viếng thăm của cả hai vợ chồng Tuệ thưa dần đi. Rồi chỉ có Tuệ đến chơi mà không có Nga - vợ Tuệ:

- Sao không chở Nga đến?

- Ờ, lúc này Nga bận bịu với mấy đứa nhỏ nên phải ở nhà Thành ạ!

Anh cũng cố tin vào lời bạn nói. Nhưng trong thâm tâm, anh biết chính vợ mình là nguyên nhân mọi sự! Lấy vợ giàu xem ra cũng nhàn, nhưng tự do hóa ra lại bị xén mất. Bảo rằng Tuyết ghen cũng không hẳn, vì có bao giờ Thành léng phéng với ai! Nhưng Tuyết cứ như sợi xích giữ khư khư anh trong bốn bức tường. Tuệ chẳng để ý gì lắm về chuyện ấy, nhưng Nga lại cảm nhận rất nhanh như mọi phụ nữ khác trên đời! Thế là cô quyết định không bao giờ theo chồng đến nhà bạn để lây lất chờ mãi mới thấy mặt chủ nhà nữa. Kín đáo liếc về phía cầu thang khuất sau cái tủ, chị thấy khuôn mặt khó chịu của nữ gia chủ cứ đăm đăm ngó ra ngoài…

Thời gian trôi qua, rồi chẳng còn ai quan tâm tới nhau nữa. Thỉnh thoảng có ai đó nhắc về người ngày xưa từng là bạn cũng chỉ làm Thành thêm buồn vì chẳng biết làm sao để tìm lại tình thân ngày nào. Cuộc đời bỗng lộ ra mặt trái của nó khi Tuyết lâm bệnh. Tiền của dù có đội nón ra đi, thì chị chỉ còn là cái thân xác mỏng manh phập phù. Ngày trước nhanh nhẹn bao nhiêu thì giờ đây chị yên vị trên chiếc ghế đu đưa suốt ngày. Chị bị bệnh thần kinh, miệng luôn lảm nhảm những điều vô nghĩa.

Cái mặt trái chết tiệt ấy cũng đổi luôn cuộc đời của anh, khiến anh từ kẻ ăn bám vợ lại phải lêu bêu ngoài đường với nghề xe ôm vụn vặt để nuôi người vợ yếu đau. Anh chẳng có mụn con nào mà chia vui sẻ buồn, hay để chỉ bảo cho chúng những điều tốt đẹp. Bán nhà lớn rồi mua nhà nhỏ để trang trải nợ nần xong, anh mới thấy mình thật là cô quạnh giữa dòng đời. Anh vẫn là Thành của ngày xưa với sự thủy chung không hề suy suyển, thứ mà vợ anh luôn nhắc nhở mỗi khi anh ra khỏi nhà. Cho đến tận bây giờ, thỉnh thoảng chị vẫn léo nhéo trong ánh mắt ngây ngô đến tội nghiệp:

- Nhớ đừng có chàng màng với con nào nghe…

Có bao giờ anh chàng màng với ai, cho dù bác sĩ khẳng định việc không có con có nguyên nhân từ phía người vợ hay ghen bóng ghen gió ấy. Ngay cả giờ đây, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đi tìm hạnh phúc khác. Nhìn vợ ngô nghê, anh thấy lòng quặn thắt…

Lục tung mớ đồ cũ hôm dọn nhà, anh chợt thấy lại cái đồng hồ cũ. Cầm nó lên, lòng anh thẫn thờ nhớ lại tháng ngày đã qua. Thật ra, nó là một món hàng mà Tuệ bán cho anh. Thuở ấy, người ta cứ xài đồ cũ vì chẳng có thứ gì mới tinh để sắm. Vừa nhìn thấy cái Seiko ấy, anh đã thốt lên:

- Đẹp quá hả?

- Thích thì tao để lại cho!

- Nhưng tao không có tiền…

- Thì… xin vợ mày!

- Nó keo lắm mày ơi, chỉ phát tiền ăn sáng và uống cà phê cho tao thôi…

- Tao bán cho mày trả dần, được chưa?

Thật ra, Tuệ cũng chẳng giàu có gì, thậm chí nhà anh chỉ bằng gian bếp của vợ chồng Thành thôi! Nhưng anh biết bạn mình nghèo hơn mình nữa kìa. Chuyện giàu có chỉ là chuyện riêng của Tuyết mà thôi. Ấy vậy mà anh cũng ráng mua thiếu cái đồng hồ ấy, cho dù Tuyết chẳng cho anh lấy một xu. Anh cũng cố trả cho Tuệ được quá nửa số tiền rồi… stop!

Người mua thiếu thì ngại gặp chủ nợ. Kẻ bán chịu, phần thì không muốn lấy lại món hàng vì biết tính thế nào cho thuận cả đôi bên, phần vì thấy tội nghiệp ông bạn mình dưới sự kềm kẹp của bà vợ keo cú:

- Thôi thì mày cứ để đó xài, khi nào có tiền thì trả cho tao cũng được!

Nga lại khác chồng:

- Anh à! Hay… bỏ phứt nó đi! Đòi như… gãi ghẻ cũng mệt! Chẳng thà coi như mất để tâm hồn được yên ổn, còn hơn nay nghĩ, mai nghĩ phát bực…

Tuệ cũng nghĩ vậy, nhưng anh không muốn cô nghĩ mình coi bạn hơn chuyện sòng phẳng. Nga dịu giọng:

- Hơn nữa, anh Thành làm gì có tiền mà trông với mong, cho ảnh quách đi là… rảnh nợ!

Cũng vì thế mà chuyện chia lìa tình bạn có thêm một lý do để xảy ra một cách nhẹ nhàng và chóng vánh. Nhưng hôm nay, Thành đã có hẳn một ý định để nối lại tình xưa nghĩa cũ.

Vậy là anh tìm đến nhà Tuệ. Anh ngờ ngợ cái khuôn mặt trên bàn thờ mà không dám nghĩ đó chính là bạn mình vì sao mà… chua xót thế!

Đôi bên nhận ra nhau như ánh chớp, mãi Thành mới bập bẹ:

- Tuệ đâu Nga?

- Đó, ảnh đó…

Chị vừa nói, vừa ngước mắt lên tấm di ảnh của chồng mình.

Thành thấy như trời đất cuồng quay! Tiếng là không quan tâm tới nhau nữa, nhưng mỗi khi nhớ lại ngày xa xưa, hình ảnh của Tuệ vẫn rõ nhất trong ký ức của anh. Vậy mà…

Nga tiếp lời:

- Ảnh mất đã hơn một năm rồi anh Thành ạ! Trước đó, ảnh cũng bệnh một thời gian. Anh biết tính ảnh đó, ảnh chẳng bao giờ chịu chụp hình vì cứ nghĩ mình… xấu trai thôi. Nên cái hình đó là hình chụp lén ảnh khi ảnh đã bị bệnh. Nhìn khác xưa phải không anh?

Hai con người ấy bỗng nhiên gần nhau đến lạ kỳ. Chẳng phải nỗi mất mát của mỗi người đã không bóc đi hết khoảng cách mơ hồ từng làm họ quên nhau bao năm qua sao? Chuyện mỗi người rồi thành chuyện chung: Tự nhiên, Nga thấy không còn ghét cay ghét đắng Tuyết nữa, kẻ mà thật ra chị chưa lần nào được chuyện trò quá một hai câu hỏi thăm nhát gừng. Tự nhiên, Thành thấy thật dễ chịu khi nói với Nga:

- Hôm nay, lại đây thăm vợ chồng Tuệ, không ngờ nó đã ra đi khiến cái nợ xưa tôi chẳng còn cơ hội trả nữa Nga ơi!

Dù biết bạn chồng nhắc đến chuyện gì, nhưng Nga vẫn hỏi:

- Nợ nần gì hả anh?

- Thì chuyện cái đồng hồ…

- A! Chuyện đó xưa quá rồi anh Thành ạ…

- Vậy là Nga có biết chuyện này mà…

Ngẫm nghĩ một lúc, anh tiếp:

- Thật ra, Nga biết đó, tôi nào có tiền để trả cho vợ chồng Nga đâu… Rồi vợ tôi trở bệnh, khiến mọi sự đảo lộn lại hoàn toàn… Tôi đã bán nhà để lấy tiền thuốc thang cho Tuyết. Dù sao, nợ thì phải trả… Chưa nói là phải xin lỗi cả anh lẫn chị…

Anh vừa đứng lên, lại gần di ảnh người bạn thân, thắp cho người ấy một nén nhang, vừa như rất thì thầm:

- Tao xin lỗi vì đã phụ lòng tốt của mày. Mày cũng biết rõ hoàn cảnh tao lúc ấy không cho phép tao trả được cái nợ này. Mày cũng bỏ lỗi cho Tuyết, vì bây giờ cô ấy cũng chẳng khác gì đứa bé thơ dại…

Anh bần thần ngồi xuống ghế, mắt anh đỏ hoe. Đôi mắt Nga bỗng buồn hẳn đi sau giây phút cảm động ấy. Anh chìa cho Nga cái phong bì:

- Nga à! Thế này là quá trễ, nhưng tôi cũng xin trả lại phần nợ mà tôi đã thiếu hai bạn ngày xưa. Nó chẳng làm Nga ưng ý đâu, vì biết trả thế nào cho xứng với quãng thời gian dài ấy…

Có một nụ cười rất nhẹ thoáng qua trên môi Nga:

- Anh Thành à! Tụi em từ ngày ấy đã quyết định không… nghĩ ngợi đến chuyện này nữa rồi! Hôm nay, em rất mừng vì anh ghé đến chơi như một người bạn thân. Anh Tuệ nếu còn sống chắc cũng vui lắm vì biết anh vẫn còn giữ cái đồng hồ cũ kỹ ấy…

Cái phong bì cứ nằm yên giữa bàn như cái lô cốt cuối cùng chặn mọi nẻo vào ra. Nga đứng lên, cô đành nhét nó vào túi áo của Thành, vừa khôi hài:

- Biết “tội” là được rồi anh ạ! Em nghĩ là mình đừng quá câu nệ để tình bạn thêm rối rắm…

Anh nhìn vào bức di ảnh: Thằng bạn của anh không hề cười, nhưng dường như trong đáy mắt của nó vẫn có cái gì thân thiện như ngày nào. Có một chút lúng túng khi anh bước chân ra cửa:

- Thôi thì cám ơn Nga vậy! Hôm nào rảnh, mời Nga sang chơi với bọn mình…

Bước chân anh chẳng mấy nhẹ nhàng, dù lòng anh luôn nhắn nhủ rằng, lỗi không phải ở anh chút nào! Nó lầm bầm nhắc đi nhắc lại, cuộc đời ai cũng có lúc không ngờ phạm phải điều mình cấm kỵ …

- Lạy ông lạy bà cho con chút tiền bố thí…

Anh nghe lòng mình xao xuyến đến lạ. Chân anh như bị hút đến phía cụ bà ăn xin. Anh lấy cái phong bì ra khỏi túi áo, rồi đưa vào tận tay bà cụ:

- Bác cất đi kẻo mất nhé…

Lòng anh bỗng thanh thản lạ lùng, đến độ anh chẳng hề nghe tiếng bà lão ấy cám ơn…

Về đến nhà. Rồi có một luồng sáng quét ngang trí lòng anh khiến anh giật nẩy người. Giữa tâm luồng sáng ấy, dường như có tiếng ai trầm trầm mà rõ ràng, đĩnh đạc:

- Sao mày không đón bà ấy về? Nhà mày đâu đến nỗi chật chội…

Trở lại chỗ bà cụ ngồi lúc nãy, bà đã đi đâu mất rồi, vì trời cũng đã tối…

Câu chuyên lại tiếp tục khi sáng hôm sau, lúc anh dắt xe ra khỏi nhà, anh đã thấy cụ bà ấy ngồi ngay trước ngõ vào nhà anh, với chiếc nón lá trước mặt có lẽ mới mua từ tối hôm trước… ./.




VVM.28.11.2024.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .