Em biết mình có thể chịu đựng
Không cố thêm điều gì nữa...
Sau cơn cuồng phong hùng hồn nước mắt
Sự dấm dẳng với bóng đêm
Với rượu Rhum và chuyến taxi chạy đến dốc nhà thờ
Chỉ để kêu lên ...
Là đường hầm là bóng tối
Bóp nghẹt
Nhức nhối
Bất lực
Cơn đau
Rồi sẽ chín mọng
Sẽ rụng
Ranh giới cuối cùng cần được xoá bỏ
Và một cánh cửa mở
Buổi chiều tĩnh lặng
Thành phố chín nhừ trong màu vàng của lá
Sự hùng biện hay cơn cuồng nộ
Không còn ý nghĩa
Khi em đã trở lại
Bên chiếc bàn như một bức tĩnh vật
Một ly rượu một nhánh anh đào
Hai chiếc ghế
Những mắt sao mở to trong bóng tối
Đơn độc
Sợ hãi
và lầm lạc.
ANH ĐÃ KHÔNG ĐÓNG CỬA
Anh đã rời đi
Quên đóng cửa
Khu rừng vàng gió
Những bờ rêu thảm cỏ
Nguyên ở đó
Chỉ trống một chỗ
Trên chiếc ghế cạnh Bảo Tàng
Những trận mưa đột ngột chiều hôm
Cũng chẳng bất ngờ
Như khi
Anh quay lưng
Không đóng cửa
Là cách anh muốn
Em vói theo
Cánh rừng kia đầy gió
Màu hoàng thổ
Một chỗ ngồi
Bức tranh dang dở
Tấm pallet màu Thu
Em vẽ hàng cây
Khất thực những xanh lục vàng cam
Một người vừa rời đi
Một con đường mở
Cơn dông vừa qua
Rồi nắng
Thản nhiên
Khô
Em nhớ rồi
Chúng ta
Không bao giờ nữa.
BÊN Ô CỬA CÂY HOÀNG DŨ
Cùng vầng trăng cuối dâng lên
Tôi so bóng xanh xao trên chiếc gương trong phòng tắm
Nước hối hả như mỗi lần chờ đợi
Tôi trôi và lan mềm và dịu
Ngoài cửa kính tiếng u ơ gió ngắt đoạn tan ra
Cùng nắng
Màu đêm chảy trong im lặng
Những sợi lông măng ứa nước, vầng trán và chân mày ứa nước bàn chân mở ra vực thẳm những cánh rừng khô hạn
Tôi hớp từng luồng khí nhớ và đau dâng lên
Dâng lên đến khi da thịt và máu cùng hòa vào nước tan ra đổ xuống
Tôi chỉ còn xương.
Những ngón tay trơ xương bấu lấy mắt mình
Sự gầy gò của cái chết!
Bên kia cánh cửa là tiếng kinh và những vì sao đang nở như những bông hoa
Ngôi đền thân xác trống và lạnh như bìa rừng
Làm sao bước ra khỏi hành lang
Hành lang là những ngọn đồi chập chùng chập chùng,
Không ai biết hay người ta luôn biết
Người ta luôn biết phải làm gì khi chẳng còn gì để giữ chẳng còn nơi để đi
Đã chìm quá sâu rồi ngoi lên hay trôi theo và kết thúc.
Bên cửa sổ có một cây Hoàng dũ
Sau bức rèm màu Chocolate là cánh cửa
Sau cánh cửa là cây
Bên hè phố là cây
Rất nhiều cây, không thật nhiều như trên những ngọn đồi chúng ta đã đếm sao
Nhưng lá cây rất xanh ngay bên cửa sổ có rèm và cánh cửa
Tôi biết nếu em khóc thật nhiều cho đến khi cơn hen chặn ngang hơi thở em gục ngã hay biến mất thì cây vẫn luôn ở đó
Cây vẫn ở đó lá như mây xa lạ không thể bước tới chìa tay
Vẫn ở đó khi nàng nhạt màu tro bờ vai trơ xương chiếc cằm lẹm hư hao như mảnh trăng cuối tháng
Tro cốt nỗi buồn có làm cây xanh hơn tươi hơn
Điều gì đang xảy ra ở đây, với một người đàn bà trong gương bên cửa sổ rèm nâu dưới bóng cây Hoàng dũ
Người đàn bà khát một lời thì thầm làm tổ riêng cho nụ hôn dịu dàng
Người đàn bà ngu ngốc nhớ và đau tình yêu độc dược
Ngoài kia gió thổi.
Trên bãi cát biển đêm những bàn chân duỗi
Những nụ hôn dài ra dài ra trên bờ rào dây muống biển
Chén trà nguội bài kinh chiều đã tắt
Và sự dứt khoát của cái chết!
TƯỞNG TƯỢNG
Bãi biển
Là cánh đồng hoa thuốc phiện
Em tựa vào cánh tay anh
Vết sẹo màu nâu rã cánh
Một chiếc dây lưng màu tím
Vừa rơi xuống bờ cỏ.
Cỏ đang cựa mình nở những đốm hoa vàng lúc ba giờ sáng
Em vặn mình trong thanh tẩy phục sinh
Dưới một vòm trời
Cùng anh
Gần đến mức những âm vực vô thanh
Có thể chạm
Làm bình minh tỉnh giấc
Chỉ là tưởng tượng
Một nơi chốn hoa nhiều đến thế
Bờ biển đầy hoa
Bến thuyền nhà ga xe lửa đầy hoa
Nơi chúng ta từng ngồi
Nở đầy những cánh xương hoa
Nở đầy những chiếc gai xanh
Giọng cười lớn của anh
Giữa đám bạn với ly beer buổi chiều
Cho em ứa nước mắt quay đi
Biết là anh ổn
Trùng trùng sóng chập chùng vết mùa xa
Eo lưng hoang mang lướt qua ánh nhìn
Thôi anh
Đêm nở đầy sao trên cánh đồng hoa thuốc phiện
Em đứng trước căn phòng chúng ta
Và biết mình đã đánh rơi chìa khoá.