Giọt nước rơi
Giọt tình lên ngút ngát
Ngồi bên đời
Lặng nhìn con nước trôi mau
Hàng cây xanh thẫm trong chiều muộn
Người về muôn phương
Phố phường rền rĩ dòng xe ken chật cứng
Giữa dòng đời dông dúc sao có riêng mình
Ngoài kia lê lết người ăn xin
Dân nghèo vất vả mưu sinh
Dòng người lam lũ
Đời không có phép lạ như chuyện cổ tích thần tiên
Sài Gòn chiều mưa
Ta như trở về tuổi thơ xa lơ xa lắc
Cởi truồng tắm mưa đứng dưới máng xối hiên nhà
Thời gian qua
Ngồi nhìn đời qua khung cửa kiếng
Mùi cà phê khỏa lấp mùi đời
Phố Tàu sắc màu và ẩm thực
Riêng tâm hồn thiếu thốn đã từ lâu
Sài Gòn chiều mưa độc thoại
Người đi đi mãi
Còn ai?
Sài Gòn, 0625
TRƯA SÀI GÒN
Nắng vàng như muồng bò cạp
Dòng ngươi xe hối hả trên đường
Sức sống cuồn cuộn
Hai thế giới
Một dòng ngầm có sức mạnh không tưởng
Trưa Sài Gòn
Gã du tử ngồi một mình
Những dự tính đều hoang phế
Đi đâu về đâu bây giờ?
Ly cà phê đã cạn
Tâm tư mải miết tuôn trào
Sài Gòn ồn ào hối hả
Sao vừa quen vừa lạ thế này
Mùi Sài Gòn quyến rũ
Món ăn Tàu và những vựa trái cây
Giọng Sài Gòn êm tai thương quá
Nghe mà lịm cả tâm hồn
Sài Gòn người giàu sang cả
Ngoài kia bao kẻ vất vả mưu sinh
Hàng rong, vé số, ăn xinh
Khắp mọi ngả đường
Lòng ta không đành quay bước
Cũng không giúp được gì hơn
Sài Gòn một mình lặng lẽ
Riêng ta không lối đi về
Sài Gòn, 0625
GIỌT NƯỚC GIEO
Năm mươi năm
một vết trầm
Trải bao thế hệ vẫn thầm đớn đau
Điệu này ắt hẳn về sau
Dễ đâu lên được nước màu thời gian
Năm mươi năm
mộng lỡ làng
Sóng trào đắp mộ ngút ngàn biển Đông
Cạn lòng biết có hay không
Người đi một thuở đời chông chênh đời
Năm mươi năm
chẳng đặng lời
Đồng bào một bọc con người Việt Nam
Đọa đày bách hại khổ kham
Nửa vui đỉnh điểm nửa cam bọt bèo
Năm mươi năm
giọt nước gieo
Quê người bén rễ buông neo lững lờ
Giữa vời tha thiết ngẩn ngơ
Dùng dằng con nước đôi bờ ngược xuôi