Quy Nhơn đẹp quá phảỉ không em?
Quy Nhơn trong vắt nắng hồn nhiên
Quy Nhơn khúc khích nghiêng vành nón
Reo giữa lòng anh những tiếng chim
Quy Nhơn đẹp quá phải không em?
Quy Nhơn ngường ngượng nắng chiều êm
Bàn tay mềm nắm bàn tay mạnh
Bước lạ bềnh bồng giữa phố quen
Quy Nhơn hoa đào trên nét môi
Anh đi hồ hải bốn phương trời
Trang thư không hết niềm tâm sự
Thắp lửa rừng khuya nhớ nụ cười.
Quy Nhơn tóc dài như sóng đêm
Ru anh êm ái giấc mơ hiền
Mai kia sông núi mình quang rạng
Dành trọn đời anh để ngắm em
Quy Nhơn lên trường mỗi sớm mai
Anh ra núi lớn nối sông dài
Bao giờ hai nửa trăng về một
Em có so bì ai nhớ ai?
Ngày xa Quy Nhơn ngày dài thêm
Quy Nhơn hun hút phía mây chìm
Chiều xưa còn đọng trên Gành Ráng
Chút nắng vàng phai áo lụa mềm?
Bây giờ mùa Đông hay mùa Xuân?
Quy Nhơn ngăn ngắt giấc mơ gần
Anh ngoài sông núi xa lồng lộng
Hướng một phương trời nhớ Tuyết Vân!
Trảng Bàng – Tây Ninh, 12/1964