Ngày thắp lên
những tia nắng ốm yếu
không gian sực mùi khói đốt đồng
lố nhố người về từ phía những nấm mồ xanh cỏ
nến tàn - sáp đỏ ướt chân
từng giọt bầm đen…
dai dẳng cuộc binh đao
bào mòn sách sử
2-
Mùa đông mất hút
thoáng bóng em cuối chân đèo
súng ống lấy đi những rung động đầu đời
những tình thư ảo não
những chuyến tàu về không thấy nhau …
3-
Rứt ra từ dây rốn nối với nguồn nhũ trấp từ mẫu
nối vào đất đai xứ sở quê hương,
ta buông tay - cánh hoa dầu xoay tít
lò lửa tắt ngấm từ lâu
chiếc cối “xay” thịt thở dài thất nghiệp
thương lắm dân mình
chẳng biết bấu vào đâu
niểm tin văng tứ tung
4-
Nhìn đâu cũng thấy phù du
bốc vào da thịt nghe ấm từng cơn rờn rợn
50 mươi năm rồi
mặt trời vẫn sáng đi tối về
đám cỏ non hồn nhiên trồi lên ngơ ngác
thiên địa nguôi dần
con thuyền gối sóng
ta say tàu xe
trong cơn rối loạn tiền đình,
chữ nghĩa gầy rộc
thơ nôn thốc tháo
nhật ký hóa thạch từng trang ,từng trang
nắng mới vỗ về..
liều thuốc thời gian dần hóa giải !