Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
             





CLOUDS AND WAVES

Mother, the folk who live up in the clouds call out to me—
    “We play from the time we wake till the day ends.
    We play with the golden dawn, we play with the silver moon.”
    I ask, “But how am I to get up to you ?”
    They answer, “Come to the edge of the earth, lift up your hands to the sky, and you will be taken up into the clouds.”
    “My mother is waiting for me at home, “I say, “How can I leave her and come?”
    Then they smile and float away.
    But I know a nicer game than that, mother.
    I shall be the cloud and you the moon.
    I shall cover you with both my hands, and our house-top will be the blue sky.
    The folk who live in the waves call out to me—
    “We sing from morning till night; on and on we travel and know not where we pass.”
    I ask, “But how am I to join you?”
    They tell me, “Come to the edge of the shore and stand with your eyes tight shut, and you will be carried out upon the waves.”
    I say, “My mother always wants me at home in the evening*— how can I leave her and go?”
    They smile, dance and pass by.
    But I know a better game than that.
    I will be the waves and you will be a strange shore.
    I shall roll on and on and on, and break upon your lap with laughter.
    And no one in the world will know where we both are. 


NHỮNG ĐÁM MÂY VÀ NHỮNG CON SÓNG

Mẹ có nghe: Có tiếng nói từ những đám mây gọi con,
“Chúng tôi vui chơi từ khi thức giấc cho mãi đến ngày qua.
Chúng tôi vui chơi cùng tinh sương vàng mơ, và vầng trăng trắng bạc.”
Con hỏi, “Nhưng, làm sao tôi đến với các bạn đây?”
Họ trả lời, “Hãy đến nơi tận cùng trái đất, vươn tay bạn lên bầu trời, và sẽ được đưa lên vào trong những đám mây.”
Con hỏi, “Mẹ tôi đang đợi tôi ở nhà, làm sao tôi đành lòng rời xa Mẹ mà ra đi?”
Thì những đám mây mỉm cười và bay đi mất hút.
Nhưng con biết có một trò chơi còn vui hơn, với Mẹ.
Con sẽ là một đám mây và Mẹ vầng trăng.
Con sẽ ôm choàng Mẹ bằng đôi tay con bé nhỏ, và mái nhà ta sẽ là bầu trời xanh.
Có tiếng nói từ những con sóng gọi con,
“Chúng tôi ca hát từ sáng sớm cho mãi đêm thâu; chúng tôi mê mải ngao du khắp nơi và đâu cần biết đã qua những chốn nơi nào.”
Con hỏi, “Nhưng làm sao tôi đến tham gia cùng các bạn đây?”
Họ bảo con, “Hãy đến bên cạnh bờ biển và đứng lại với đôi mắt nhắm chặt, và bạn sẽ được mang ra trên những con sóng.”
Con nói, “Mẹ tôi lúc nào cũng muốn tôi ở nhà vào buổi chiều, làm sao tôi đành lòng rời xa Mẹ mà ra đi?”
Thì họ mỉm cười, tung sóng và trôi qua.
Nhưng Con biết có một trò chơi còn vui hơn, với Mẹ.
Con sẽ là con sóng và Mẹ sẽ là bến bờ khơi xa.
Con sẽ mải mê cuộn tăm vỗ bờ lòng Mẹ với tiếng cười con trẻ thơ.
Và không ai trên thế giới này sẽ biết hai Mẹ Con ta đang ở nơi nào. 



VVM.09.03.2025.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .