Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      


CÓ HAI HÀNG CHỮ NGHIÊNG 

NẰM NGHIÊNG NGƯỜI BẬT KHÓC


Hôm nay không có nắng, có mưa, vài ba giọt, có thể không nhiều hơn.  Trời có vẻ giận hờn.  Gió thỉnh thoảng mới thổi, lạnh vừa đủ để run...

Em à, anh muốn hôn hai bàn tay em quá, rồi anh để chiếc lá trên tay em, cho em thấy đường gân... Em thấy mình không gần.  Mà xa.  Càng thương nhớ...

Mà nhớ thương lắm đó:  Em đẹp nhất trần gian!  Nhất cả nước Việt Nam... Quê Hương vào mùa bão.  Gió thổi tung em tà áo như ngày xưa, cô bé tan trường về, nhà xa, mưa đếm bước...

Anh cũng nhớ con dốc, em xuống từng bậc thềm. Em, bàn chân thật êm, hoa sen nở sau gót...Dốc Nhà Bò rét ngọt, đàn bò ăn cỏ non... Bò của đấng Quân Vương.  Vua Bảo Đại.  Đà Lạt... còn một chút Hoàng Triều, còn rất nhiều, rất nhiều giang sơn, Nam và Bắc...  Vua chắc lau nước mắt?  Thấm.  Ướt mèm đất đen.  Mưa phùn bay mông mênh.  Đà Lạt buồn phơn phớt...

*

Hôm nay... giờ em tan học.  Từng trang cổ tích thơm. Hoa quỳ nụ đơm đơm chào em vàng ngõ quạnh.

Thơ anh vàng óng ánh tóc em vàng như trăng... Một ý thơ bay ngang.  Một tứ thơ nằm dọc.  Suối róc rách con dốc chắc chảy về Bồng Lai?  Anh hít thở bờ vai của em thơm mùi tóc...

Anh biết em có khóc.  Quê Hương mình buồn buồn.  Nó buồn như đại dương.  Bốn phương.  Hai Thế Kỷ!

ĐẦU THÁNG BA

ĐƯỜNG HOA NÀO CŨNG NỞ 


Đầu tháng Ba... đường hoa nào cũng nở!  Mùa Xuân về... đẹp lắm Tháng Ba ơi!  Tháng hồn nhiên trên gương mặt mỗi người, sẽ sắp tới Tiết Thanh Minh:  Đạp Cỏ! (*).  Thơ Nguyễn Du không ai là không nhớ:  Nước Non Mình có ngày Lễ Đầu Năm...Nước Non mình, con cháu dẫu xa xăm... thì đi tảo mộ cho bà con vui vẻ!

Tôi đang nói chuyện đây với những con chim Sẻ, với bầy Bô Câu, với ánh nắng Bình Minh!  Trịnh Công Sơn từng thấy đá trở mình, từng biết trước có Kiếp Sau yêu quý!  Tôi làm thơ, rất buồn Hai Thể Kỷ chỉ Năm Mươi Năm mà nước mắt chan hòa... (**).  Tôi hôn cháu tôi, tôi chỉ nó Chân Trời Xa:  Quê Hương đó!  Quê Hương mình đó...

Trời có chân... Trời đi từng bước nhỏ.  Người có lòng mà tại biển bao la.  Ai làm người mà không Mẹ không Cha?  Ai cũng có Ông Bà...mỗi Tết về đều thắp nhang nhìn khói!  Ôi mùa Xuân đang về xanh cỏ nội!  Ôi bầy chim đang mặc áo Tân Niên!  Và em gái ơi, ai biểu dịu hiền?  Trong mơ mộng tôi gọi người mơ mộng!

*

Người lái đò cầm mái chèo rẽ sóng... bến Tầm Dương đưa đón khách sang ngang...Một ngày kia đau đớn rụi tàn, mỗi người khách vốc nước sông rửa mặt!  Ôi ly khách!  Ly Khách!  Chúng ta là Ly Khách... nhớ Mẹ già... Yêu Quý Núi Sông Xưa!

(*) Thơ Nguyễn Du: "Thanh Minh trong tiết tháng Ba, lễ là Tảo Mộ, hội là Đạp Thanh!".
(**) 1975-1999: Thế Kỷ XX.  2000-2025:  Thế Kỷ XXI.  50 năm mà Hai Thế Kỷ!

...VÀ EM À ANH BIẾT

EM NHỚ ANH MƯA BAY


Người mù đi qua đường, đi được nhờ thói quen? 
Tại sao cây trụ đèn vẫn đứng yên một chỗ?

Không có ai đứng ngó cây trụ đèn hỏi han.
Ánh sáng bóng đèn vàng chiếu vào đêm im lặng!

Ánh sáng đèn là nắng ban ngày không có mưa...
Ánh đèn sẽ mờ mờ khi người mù cứ bước!

Mưa là những giọt nước ở đâu rơi xuống đường?
Nếu nhẹ, nước là sương vương vương trời mờ ảo...

Tôi nhớ sao tà áo ai đó bay đêm trăng.
Sương thành những dấu ngang nối câu thơ tưởng tượng...

Gió mạnh lên sẽ cuốn tà áo bay lên trời,
thành một áng mây trôi... về đâu, tôi chẳng biết!

Người mù đi, đi miết, rồi cũng tới bến bờ,
cô đơn từng câu thơ vó ngựa giòn biên ải...

Thời xưa tôi không lại trả tôi lại tuổi đời,
có lẽ vì mưa rơi, mây trôi và sương tản?

Trụ đèn có ánh sáng như rét rừng vàng da!
Quả thật tôi thiết tha nhớ áo vàng núi, dạ...

Cỏ vàng từng thảm lá cuối trời âm hay dương?
Người mù đi qua đường không mơ màng, ai biết?

*

Không chế độ nào duyệt những bài thơ rất thơ,
hãy để cho gió đùa bay về đâu cũng kệ...

Ngày sau nhờ được thế còn thấy thơ ngày xưa...
còn thấy áo dài tơ dệt vàng đêm Thu Nguyệt!

... và, em à, anh biết
Em Nhớ Anh Mưa Bay...



VVM.04.00.2025.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. vietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .