Việt Văn Mới
Việt Văn Mới




tranh Nguyễn Hữu Khoa.
      
 
ANH CÓ KỊP VỀ SƯỞI ẤM MÙA ĐÔNG ?

đêm thôi thúc chuyến tàu vượt tuyến
cưu mang một thời
trên nhánh sông trôi
tôi hôn mê lên ngủ giác em
trong mắt trong
mùa đông
người con gái mắt xanh cỏ biếc níu hoàng hôn chất vấn hôm nay
chao đảo một thời chao đảo một đời trong biển thở bao la
đôi tay mềm yêu dấu
đuổi gió tóc mây em sống thực một lần cho nhân thế ngất ngây say
tôi
rơi vào hư không
một hoài niệm cổ
em
môi thơm mật thể
lóng lánh sương rung
giữa đồng không mông quạnh ngút ngàn mây đứng đợi
con ngựa già tôi vó mòn lên dốc ngược
đuối mắt nâu về cuối
em dung nhan thế kỷ
xin đừng hỏi
tạm trú đến bao giờ ?
“anh có kịp về sưởi ấm mùa đông?”(*)
bằng trí tưởng mông lung
tôi hóa thạch trong thi thể em hiện hữu với đôi vú mong manh cửa khép
riết trong tay quỉ sứ
ngọn lửa sống dậy làm tình hoang giữa đêm đen mường tượng
quá khứ đóng băng trên tần số bắc cực sủng ướt đôi chân gầy
nhắp cạn chén lưu linh
làm tình nhân thất nghiệp
tiêm thêm hư ảo mộng
một lần thôi miên say!
xin đừng hỏi
bao giờ anh trở lại
tôi sợ không về hâm nóng một mùa đông lỡ dở lên đất đục chưa gieo ./.

(*) thơ Chiêu Anh Nguyễn

XUÂN MỘNG HUYỄN

tết chưa hay chưa tết?
mà sao chộn rộn ở trong lòng
trăng non hé nửa lưng trời
trăng rằm tháng chạp mới tròn xuân trăng
ở đây bốn mùa thu tận đông xám hạ thấp xuân muộn
thì làm gì có tết với nhành mai
nói chi dưa hành câu đối đỏ
mộng huyễn!
hiệp sĩ mù nghe gió kiếm . lạc bước giang hồ thấy cả trời mây
nằm nghe núi thở mây gào gió hú một đời thất lạc giữa hư vô
sương khói đợi ta . mơ về chốn cũ có vừng nguyệt bạch phơi dòng nước
tỏa ngát hương trầm tiếng vọng đưa . em nằm lõa thể tay che kín
tôi . một chén hổ phách. một trời hư cấu . giữa cõi đời bạc trắng như vôi
thôi thì cứ coi như không tết . tết tới làm chi cho thêm nhớ . nhớ mãi
hôm nào pháo nổ tứ tung . tưởng như chiêng trống mừng khai hội
xuân ươm hoa cúc sao khóc thảm . có phải đầu mùa năm ấy không?
mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cỗ*. tiễn tôi về huyệt mộ đến bao giờ
phất phơ tàn rụi mờ nhân ảnh một nén dư âm tiết điệu sầu
xuân vạn đợi xuân
ảm đạm lòng ta chiều cuối năm*
nghìn trùng mắt lệ
đêm qua sân trước nở cành hoa*
vàng bay mấy độ tuyết đông về
tôi
đôi chân chở lạnh
em
nhẹ bước lên đèn
xuân vừa thấp thoáng bóng quan san ./.

* lời nhạc: TCS.
* thơ: Thanh Tâm Tuyền
* kệ: Mãn Giác Thiền sư. (Ngô Tất Tố dịch)
(trăng trungthu canhdần 2010)



VVM.01.02.2025.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .