Khi mà em như một nỗi nhớ làng
Anh quắt quay xanh
Lòng bằng bãi sông ngày không đủ nắng
Cứ xao xác bến bờ rất vắng
Về nhâm nhi cái buồn
Như thể món ngon riêng
Khi mà ta hai phía lạc hai trời
Bước lạc giang hồ không kiếm vỗ
Anh con diều đứt dây lắc đầu không hứng gió
Kỷ niệm tóc hoe nắng cũ vàng đến thế
Rưng rức thời để chỏm xa mù duyên lứa giạt về đâu
Ngày đó chỉ tay thề xanh tận mai sau
Có nắng rất vàng
rất vui
làm chứng
Và gió nữa
Chỉ sông không nói gì
Sông chảy miên man
Giờ thì em bằng một nỗi nhớ làng
Vai ta đầy mưa
Tóc ta đầy nắng
Bờ sông ngày xưa chỗ ngồi rất vắng
Hết lở lại bồi
Ký ức...xa xăm
RUỢU NÚI
Lòng như thổ cẩm thêu tay
Cái buồn ngũ sắc phơi đầy áo hoa
Em đi sóng váy sa đà
Sóng môi chết rượu sóng da chết mồi
Đá thành ra đứa mồ côi
Đứng che mắt lá khóc mười ngón tay
Thương nhau ché mỏng chiêng dày
Mới nghiêng nửa nụ đã say đổ đèo
NHỮNG CÁNH TAY SƯA
những cánh tay sưa cũ kỹ vẫy lên trời
thuở Tam Kỳ dễ thương và chật
mây vàng xưa bay về đâu
hương vàng xưa thơm về đâu
đến gió Tam Kỳ cũng mang hình của phố
gió ngã ba
chảy theo những con đường
gió Nam Ngãi xuôi nam, ngược bắc
gió Nguyễn Hoàng bịn rịn còi sương
mưa Tam Kỳ buồn mà nhắc nhớ
tạt hiên nhà ướt lạnh câu văn
mưa khu trú dài sông ký ức
thùng guitar vỗ khuyết trăng tàn
mưa đã tạt phận người chiều, mai hai buổi chợ
gió đã bạc mặt người ngả rẽ phân vân
khuya hiu hắt mái sương mồ hôi xe thồ xe kéo
phố thị chia xa mòn tay vịn phong trần
ngồi nhớ
gió của lòng xưa ngơ ngẩn trời hoàng hoa mưa héo hon người
em là phố đã buồn ra chuyện kể
vặn tay sưa già khua khoắng bóng ma trơi
BÀI RU GIỮA NÚI
Cha bồng nắm đất trên tay
ba mươi năm vẫn chừng này sao con?
Nhục vinh nhân thế đã tròn
rủi may đã tạm vui buồn đã quen
vậy mà bồng nắm đất lên
còn nghe máu lệ trào trên mắt mình
Cha giàu có nỗi chông chênh
cha sang cả sự gập ghềnh từng qua
ru con núi nhạt cây nhòa
chút thân tứ đại mây sa cõi người
Giờ rời chỗ đã quen hơi
ru con ấm áp nẻo trời siêu sinh
CƯƠNG THỔ
đất nước ngàn năm không mỏi cánh tay cung
giáo mác Trường Sơn
cọc nhọn Bạch Đằng
đến trẻ chăn trâu cũng cờ lau tập trận
chiếc roi cày rần rật máu cha ông
đất nước sinh ra huyền thoại tiên rồng
bọc trứng trăm con lên rừng xuống biển
mẹ lội suối trèo non
cha bạt ghềnh chắn sóng
mong mai sau nên vóc nên hình
đất nước quặn đau con sóng vỗ ru ghềnh
hồn biển động lời vỏ sò vỏ ốc
ta xăm ngực thuồng luồng mò trai lượm ngọc
thân vùi đảo xa mờ
ma đói lạnh trùng khơi
đất nước mỗi ngày lên đón ánh mặt trời
thấy dung mạo tiền nhân nhắc lời di huấn
nghe vị mặn mồ hôi thấm đầu sông cuối bãi
vạt cỏ bên đường cũng học để mà xanh
đất nước đổi bao xương máu mới yên bình
ta yêu nước là yêu những điều gần gũi nhất
yêu giọt mưa mái tranh
yêu reo cười lửa bếp
mẹ từng chiều nhen ấm áp cơm rau
vẫn biết rằng chưa sang cả đẹp giàu
nhưng ta quý những gì ta có được
ta giữ từng câu hát ru
từng tượng đồng bia đá
từng vạt áo nâu già mẹ cặm cụi ngoài sân
có đất nước nào như đất nước ta
lưng gánh mưa nguồn ngực phơi giông bão
mỗi góc ruộng bờ cây là mỗi niềm xương máu
mỗi tên người tên đất cứ rưng rưng
đất nước ơi từng chặng tủi mừng
như đứa trẻ lớn lên mỏi mòn cha mẹ
con nhà nghèo lòng thảo thơm từ bé
nghe tiếng gà nhảy ổ cũng nâng niu
đất nước ơi cay khói bếp chiều
đường đánh giặc nhớ mẹ già muốn khóc
cứ ưng về làm cúi núi rơm thơm
tóc mẹ bạc còn tro than lấm láp
đất nước ơi qua mỗi chặng đường
qua mỗi chặng lớn khôn
nhớ viên bi tuổi thơ sân trường lăn bảy màu ký ức
thương nhành ổi bên nhà đong đưa bím tóc
thương cánh diều rủ rê trốn học
thương câu Kiều thầy giảng buổi bình văn
đất nước còn đau giọt lệ quá quan
gạt bịn rịn thường tình hoá sao khuê Nguyễn Trãi
đất nước còn buồn tiếng thở dài cha từng mùa cấy hái
cơn nồm nam tàu chuối biết se lòng
đất nước nuôi ta thành những anh hùng
ta giữ đất bốn ngàn năm không nghỉ
đất nước dạy ta trở thành thi sĩ
ta giữ nước bằng nhân hậu bao dung
ta giữ đất nước bằng hào khí cha ông
từng thế hệ trao truyền ngọn lửa hồng tim máu
đất nước mến yêu ơi
bốn ngàn năm trang sử không nguôi giờ giông bão
những đàn con lại tiếp bước lên đường
Quảng Nam 19/8/2011
KHÚC HÁT LƯU DÂN
Khi ngọn bút khiêm cung Hoàng Triều Cương Thổ
trao truyền cho ta sản nghiệp hình rồng
tựa lưng núi rát mặt trời sóng vỗ
tư thế khởi nguồn tự buổi Thăng Long
Chân chẻ ngón phèn chua thềm lục địa
mà tim hồng dài rộng suốt về nam
mỗi thế hệ hóa phù sa lắng xuống
mỗi cuộc đời bổi hổi rướn xanh lên
Ơi! Ngọn gió nghìn năm chướng khí
quăng quật người đi gầy dựng cơ đồ
ta cúi xuống nấm mồ xưa nín lặng
di chỉ còn khét nắng chan mưa
Ta cúi xuống từng trang văn đẫm lệ
nghe gươm khua giáo dựng vang trời
tiếng xương gãy tiếng máu trào giục giã
đất đai này từ bấy phải sinh sôi
Ta cúi xuống khóc oan khiên tiền kiếp
những trăm năm nuốt hận khôn cùng
những phận số nặng tủi hờn Nguyễn Trãi
những kiếp người rình rập Lệ Chi Viên
Ta cúi xuống lạy lời nguyền mẫu hệ
bọc Âu Cơ nở trăm họ Rồng Tiên
thương giọt mồ hôi đầm đìa trán mẹ
xẻ thịt banh da vượt cạn một mình
Ta cúi xuống ruột gan không chịu thấu
từng lá xanh cứ khắc khoải lìa cành
con trai mẹ như củ khoai trái đậu
nghìn năm âm thầm hôn hít áo khăn
Không ai chọn nơi sinh ra – Thưa Mẹ!
ruộng vườn kia bám rễ núm nhau con
cây phổ hệ theo hành trình mở đất
lại vùi thây cành nhánh quê hương
Cho con chọn chốn trở về - Thưa Mẹ!
khí phách một dáng rồng
ngạo nghễ
tung bay
làm cơn gió nồm lao xao chuyện kể
hạt phù sa
lấp lánh
núi sông này
Xin quỳ lạy chiếc lá vàng trước ngõ
con giống cha
vai rộng
đứng ngang trời
tạ ơn mẹ
mang nặng
đẻ đau
ẵm bồng
bú mớm…
non nước ru hời quanh bốn tao nôi!
Tam Kỳ 24/5/2014
GHI Ở MỘT NGÓN CHÂN HÓA THẠCH
Quyết không theo tục bó chân cam phận nô tỳ
Mẹ xoạc ngón bám vào thềm lục địa
Mẹ xé váy vỏ cây che mưa tràn nắng trút
Bồng bế bầu đoàn gia quyến trẩy phương nam
Mẹ gầy dựng giang sơn cơ nghiệp của riêng mình
Cho con cháu đời đời có tên cùng thiên hạ
Từng tấc hành trình
từng vốc mồ hôi nước mắt
Từng vui buồn di chỉ suốt xưa sau
Ôi dân Nam thì định phận trời Nam
Một dải trùng dương nằm nghe sóng hát
Một bọc đồng bào Đinh Lê Trần Lý
Một núm ruột mềm trăm họ chắt chiu nhau
Thuở ra riêng lấy đá làm cày
Lá rừng dựng lều
Bẻ cây làm nạng
Lấy mười ngón cần cù hái lượm
Lấy tim máu nồng nàn nuôi dạy tương lai
Mẹ hào hùng vắt vú qua vai
Ngồi lưng voi giữ đất
Mẹ chém tan kình ngạc
Như mái gà chống diều quạ giữ đàn con
Suốt cuộc đời gồng gánh gian nan
Đàng tây sấm rền đàng đông bão giật
Giặc bắc tham tàn canh khuya dòm ngó
Mẹ sinh nở lòng yêu nước thương nòi
Mẹ đẻ ra tâm hồn múa hát làm thơ
Yêu thương và khí phách
Mẹ dạy đàn con nhân nghĩa trên đời
Quý hạt gạo tự tay gieo trồng
Quý ngọn gió nồm biển gửi
Quý cuộc sống hiền hòa hoa cỏ tươi vui
Mẹ đẻ ra một đoàn con gái con trai
Con trai hạ cây rừng đẻo thuyền độc mộc
Cháu trai làm bè làm mảng
Con gái gầy tổ ấm
Cháu gái may buồm cho những chuyến khơi xa
Tự khởi điểm này từng thế hệ ra đi
Bốn bể năm châu biết người biết của
Ta định danh da vàng máu đỏ
Đinh ninh son sắt lòng mình
Làm một cuộc ra đi là một cuộc quay về
Quay về với thiên lương đứng giữa trời vỗ ngưc
Từ điểm tựa ngón chân trần hóa thạch
Nghe sóng thầm thì kể chuyện mẹ nghìn xưa...