Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      





NẮNG PHAN RANG

Đi trong cái nắng chiều nay
Chợt nghe nhớ quá
Phan Rang
ngày nào
Nắng Phan Rang –vẫn ngọt ngào
Bên vườn nho
mọng đỏ màu môi em
Gió chiều xao xuyến con tim
Anh ơi!
có nhớ êm đềm
ngày xưa
Đi về trong nắng lưa thưa
Uốn quanh đồng lúa xanh
đùa sóng vui
Nhớ sao
cái nắng
bùi ngùi
Nhớ sao
kẻ ở
tiễn người
xứ xa
Muốn về theo
với người ta
Nhưng không nỡ bỏ nắng
xa nơi này.

BÀI CA CON ĐƯỜNG

Con đường dài phía trước
Đầy những cỏ và hoa
Con đường ta đã qua
Từng bước còn in dấu
Con đường ngày thơ ấu
Tung tăng ta đến trường
Con đường mẹ lên nương
Con đường cha băng núi
Vượt qua đèo qua suối
Và trên những con đường
Đến vạn nẻo tình thương
Qua muôn ngàn ý chí
Trải hằng hà hải lý
Vượt chướng ngại chông gai
Con đường của ngày mai
Tương lai và hy vọng
Con đường luôn mở rộng
Nối dài những ước mơ
Con đường đến mong chờ
Dài thêm dài phía trước.

BỜ QUEN

Nẽo về lối hẹp đường đê
Bước em năm tháng xa quê thuở nào
Xa hoa phố thị lầu cao
Bờ rêu vạt cỏ chân nào có quen.

TRĂNG VỠ

Cơn say
ta uống trăng vàng
Men tình chưa cạn
trăng tan
cốc sầu
Chỉ là
chắt rót đời nhau
Bình khô
trăng vỡ
tì đau
vết tình.

NHẶT VÀ TRẢ

Nhặt về ta những
Thắng
Thua
Được
Mất
Bao lâu rồi
cất giữ cũng bao lâu
Thời đâu đó
có chăng như
Giả
Thật
Tất cả rồi
Cũng trả lại đất nâu.

GIÓ MÙA

Rằng xưa nẽo ấy em về
Bước quen năm tháng đã nhoè dấu yêu
Gió mùa dạt nỗi hắt hiu
Về trong tôi đã mặc điều hiển nhiên.

VÔ THƯỜNG

Ai đó nhặt chiếc lá vàng rơi vãi
Mà thương thay cho chiếc lá còn xanh
Rồi một ngày lá xanh đâu xanh mãi
Để biết phận mình cũng đến mong manh.

TRĂNG VIỄN XỨ

Đêm cô khách nhìn trăng viễn xứ
Chạnh nỗi niềm thi nữ tha hương
Nhớ trăng quê ơi! mùa xưa cũ
Bao ngày thơ ấp ủ vấn vương.

LỜI TÌNH YÊU

Chẳng thể nói
bằng lời
Chẳng thể đo
bằng thước
Chẳng thể cược
bằng tiền

Mà hãy thử
lặng im
Nghe nhịp tim
thổn thức
Ánh mắt là
chân thực
Khi nói lời tình yêu

BIỂN VẮNG

Tìm lại dấu chân quen
Trên bờ xưa ước hẹn
Ta trở về với biển
Dạt dào lời sống ru

Lắng nghe dòng suy tư
Vọng về từ sâu thẳm
Chút gì ngày xa vắng
Một nỗi niềm vu vơ

Bồi hồi đem câu thơ
Vẽ vời lên trên cát
Gởi theo con sóng bạc
Đến bến bờ xa xôi.



VVM.27.11.2024.

| UNIVERSELLE LITERATUR | UNIVERSAL LITERATURE | LITERATURA UNIVERSAL | LETTERATURA UNIVERSALE | УНИВЕРСАЛЬНАЯ ЛИТЕРАТУРА |
. newvietart@gmail.com - vietvanmoinewvietart007@gmail.com .